Mộtphụ nữkhác trẻ hơn nhưng cũng xấu hơn xuấthiện, mang trên một cái khay tròn một ngọn đèn thắp bằng nlợu có chao chụp đầy hơn cả kính lúp, những hộp thiếc trắng nhỏ xíu, những kim dài bằng thép giống như kim đan, những tàu lá gồi khô cất theo hình chữ nhật, và một dụng cụ nữa Emmanuelle không biết sẽ dùng để làm gì: một ống tre mầu nâu nhẵn bóng dài gần bằng cánh tay, đường kính như một ống sáo. Thoạt nhìn cứtưởng hai đầu ống bịtkín, nhưng nhìn kỹ hơn nàng thấy một đầu có niột lỗ nhỏ bằng đầu que quẹt Thành ống khắc hoa văn cùng khắp. Khoảng hai phần ba ống có gắn một vật bằng gỗ nhẵn có một lỗ nhỏ tròn
như viên ngọc trai.
Mario đoán trước câu muốn hỏi của nàng:
– Cái mà cô nhìn thấy là ống hútthuốc phiện. Đẹp chứ phải không cô?
Nàng ngạc nhiên kêu lên:
– Ống điếu hả? Trông đâu có giống ống điếu mấy.
Mọi người nhét thuốc lá vào chỗ nào? Trong cái lỗ nhỏ xíu này sao? Hút vèo một cái là hết.
– Người ta nhét thuốc phiện chứ không phải thuốc lá vào lỗ đó Chỉ kéo một hơi thôi, sau đó phải thay báng một viên thuốc phiện khác. Cô thử rồi sẽ biết.
– Anh không định bắt tôi hút thử ma túy này đấy chứ?
– Tại sao không nhỉ? Tôi muốn cô biết thứ trò này – hay nghệ thuật này -là nhưthếnào. Cái gì cũng phải biết hết.
– Thế nhỡ tôi bắt nghiền thì sao?
– Điều đó có hại gì không?
Mario cười:
– Cô cứ yên tâm: tôi không đưa cô đến đây để làm cô nghiền thuốc phiện đâu. Hút thuốc phiện chỉ là màn giáo đầu thôi
– Sau đó là đến cái gì?
– Rồi cô sẽ biết. Đừng có sốt ruột, cara. Nghi lễ thuốc phiện đòi hỏi một bình an tâm hồn tưyệt đối.
Emmanuelle đổi hẳn giọng:
– Nếu tôi thích, tôi có thể trở lại đây không?
– Chắc chắn, Mario trả lời.
Những câu hỏi của Emmanuelle có vẻ làm Mario thích thú Anh nhìn nàng với vẻ bao dung gần nhưtrìu mến. Nàng lại hỏi:
– Tôi tưởng xứ sở này cấm hút thuốc phiện chứ?
-Đúng vậy. Và cũng cấm cả giao hợp ngoài hôn nhân nữa.
– Nếu cảnh sát tới đây thì chúng ta làm gì?
– Thì chúng ta đi tù chứ sao.
Mario bĩu môi nói thêm:
– Nhưng trước đó cô phâi dùng nhan sắc mà điều đình với mấy ông phú lít ấy.
Emmanuelle cười một cách bi quan. Nàng chọc ghẹo lại:
– Tôi là gái có chồng, tôi có thể thay tội hút thuốc phiện lậu bầng tội ngoại tình không?
– Cái gì chứ ngoại tình thì quí vị đại diện pháp luật sần sàng giúp cô phạm tội lắm.
Mario lập lại động tác anh đã làm ở nhà tối nay: anh kéo áo nàng cho một bên vú hở ra. Anh cầm lấy bầu vú và hỏi:
– Phải không cô bé?
Vẻ mặt Emmanuelle bộc lộ nghi ngờ nhưng cũng hài lòng, nàng sung sướng là Mario đã thoát y rồi sờ đến đến nàng. Mario hỏi tiếp:
– Cô sẵn sàng ngoại tình để giúp đỡ cả ba chúng ta chứ?
Nàng cam kết:
– Sẵn sàng nếu cần. Anh hẳn đã biết…
Nàng nói thêm sau một chút ngần ngừ:
– Khi đi bố ráp thuốc phiện, cảnh sát đi chừng bao nhiêu người?
– Ồ! Không quá hai chục.
Nàng lại cười.
– Cô người làm đã đặt khay bàn đèn giữa phản. Mario buông vú Emmanuelle ra (và nàng cứ để hở như thế không che lại), vòng tay ôm eo dẫn nàng đi:
– Cô nằm xuống đây đi.
– Tôi hả? Có sạch không đấy? Tôi thấy nệm coi bộ không êm tí nào!
– Tại sao chủ nhân lại tốn công làm nệm êm làm gì trong khi chỉ cần khói thuốc phiện thôi là đủ xóa mờ các góc cạnh, làm mọi chỗ nằm gồ ghề nhất biến thành êm ái như mây? Vả lại cô chẳng nên than~phiền: nệm bông đâu có dễ lau chùi như phản gỗ. Cô cứ yên tâm.
Emmanuelle nhờm gớm ngồi xuống một đầu phản trong khi hai bạn đồng hành thoải mái nằm dài hai bên nàng, quây tròn lấy bộ bàn đèn. Sau một khoảng khắc, đã quen với không khí nơi này, nàng cũng nằm nghiêng chống tay tì mặt vào bàn tay. Nàng không thể rời mắt nhìn ngọn lửa thuôn bên trong chao đèn dầy cộp. Một thứ quyến rữ bí ẩn như tỏa ra từ nơi này.