VN88 VN88

Sự dâm tục của nàng Emmanuelle – Truyện 18+

Nằm dài tì mặt lên cánh tay gấp lại cạnh Emmanuelle là một phụ nữ trẻ có thân hình thon lẳn như một con ngựa non với những đường nét của cơ bắp hiện rõ như một bức tượng, thỉnh thoảng Emmanuelle cảm thấy mái tóc ngắn của cô cọ trên đùi mình. Cô ta đang nói và tiếng cười vang trên mặt nước. Giọng nói quyến rũ, cô tâm sự:
– Githert cứtưởng là hay khi đóng vai trò kẻ bị hạ nhục kể từ khi có tàu Flibustier ghé qua; anh giận tôi vì ba đêm ngủ hoang ấy, mặc dù anh dư biết rằng một khi Flibustier đã đi thì tôi ngoan ngoãn trở về nhà vào đêm thứ tư chứ! Emmanuelle biết cô gái này là vợ của hầu tước Saynes, cố vấn tại sứ quán Pháp, nàng tên là Ariane và hai mươi sáu tuổi.

Một phụ nữ khác ngồi trên một chiếc ghế dài vải đỏ đang chải lông cho một con chó đang chán đời tên là O, lean tiếng hỏi:
– Cái gì làmchồng chị đổi tính đổi nếtvậy? Hắn không giữ những nguyên tắc cũ nữa sao?
– Anh ấy bực tức không phải tại tôi sống mấy đêm trong phòng hạm trưởng, mà vì tôi không chịu bấo cho ảnh biết trước. Anh cảm thấy lốbịch khi đi kiếm tôi cùng khắp, kể cả sở cảnh sát.

Phụ nữ nói chuyện ồn ào như bầy ong. Họ nằm dài trên thềm hồ bơi, thân hình uể oải (dù họ cũng đã quen với không khí nóng nhưhun nhưđốt này) của họ tạo hành một hình ngôi sao da thịt quanh Ariane đang nằm úp sấp và Emmanuelle đang ngồi. Emmanuelle nghe họ nói hơn là nhìn họ, lúc này làn nước ấm phản chiếu quanh chân làm nàng chú ý hơn là thân hình của các phụ nữ bao quanh ấy.
– Thế bộ anh ấy tưởng chị ở đâu? Đâu có gì khó đoán là chị đi đâu.
– Chằng mấy khi cái xứ sở này cống hiến một vụ giải trí hào hứng như vậy!
-Anh chỉ thú nhận có nhìn thấy tôi lần chóttrên boong tầu vô phương tự vệ giữa hai gã cốt đột sẵn sàng xơi tái tôi.
– Thế họ không làm chị tới nơi tới chốn sao?
– Làm sao tôi biết trước được?

Cô gái ưỡn người lên gọi Emmanuelle. Nàng không thể không thán phục thái độ tự nhiên và trắng trợn của các phụ nữ này khi họ mượn cớ không muốn có vết trắng trên lưng, đưa tay tháo dây nịt vú, nhưng thực ra muốn lợi dụng trọng lực để phục vụ cơ phận ấy của mình khi họ ra vẻ ngây thơ vô tình chống lên cổ tay chào một bạn trai đi qua. Ariane tuyên bố:
– Bồ đã hụt một cơ hội bằng vàng đấy bởi vì những vụ như thế không xẩy ra tới hai lần trong một thế kỷ ở Bangkok này, đúng như Chouffie đã nhận định. Một tầu chiến nhỏ vừa rúc mũi vào sông cuối tuần vừa qua để đáp lễ chi đó hải quân Thái Lan. Các chị phải trông thấy thủy thủ đoàn mới hiểu? Còn hạm trưởng đúng là một gã dê cụ sừng sỏ? Trong ba ngày tầu đậu bến, toàn là tiệc rượu, ăn đêm, khiêu vũ – và những mục kế tiếp ấy?

Thái độ trâng tráo bất cần với những tiếng cười thanh sắc của những phụ nữ Pháp nàỳ làm Emmanuelle bị khớp: nàng ngạc nhiên khi thấy những kinh nghiệm của một cô gái Paris như nàng chẳng giúp ích được bao nhiêu trong việc đương đầu với cái xã hội quá đáng này ở Bangkok. Những kẻ tha hương sung trong xa xỉ và nhàn rỗi này đã sống mạnh, tận hưởng không ngưng nghỉ những ngày như hội hè triền miên. Và nàng thấy rõ ràng tất cả họ, suốt ngày, dù ớ chỗ nào và ở tuổi tác nào, cũng không có quan tâm nào khác ngoài việc đi tán đàn ông hoặc để đàn ông chinh phục.

Một cô gái trong đám phụ nữ ấy có một mái tóc xù như sư tử cái xõa dài từ vai xuống tận háng, uể oải chỗi day đến đứng cạnh thành bể bơi. Cô đứng đó vươn tay vươn chân và ngáp dài, đôi chân dài chắc hình chữ V tận cùng bằng một cái bikini trắng mỏng để lộ lớp mao vàng dày như sư tử con. Những cử động làm phần cái giống của cô hiện rõ dưới mắt nhìn chăm chú của Emmanuelle: một cái
giống khỏe, thuần thục tương phản với khuôn mặt trẻ con thanh tú làm cô có một vẻ táo tợn bất cần kỳ lạ. Cô nói:
– Jean không có ngu như vậy. Anh dò hỏi biết chắc chiếc Flibustier đã nhổ neo rồi mới cho vợ đến đây.
– Tiếc thật, Ariane nhận xét với một giọng hối tiếc. Con nhỏ này uổng mất một dịp tung hoành thỏa chí.
Một cô gái để ngực trần nói mỉa mai:
– Vậy mà tôi không hiểu sao anh ta lại cho rằng để Emmanuelle ở Paris an toàn hơn. Một người như Emmanuelle đàn ông đâu có bỏ qua được!
Ariane nhìn Emmanuelle chăm chú hơn. Một cô bạn khác thản nhiên nhận xét:
ừ, đúng vậy. Chồng nó hẳn không ghen nên mới để nàng cô đơn cả năm trời ở Paris như thế.
– Đâu phải một năm, có sáu tháng thôi! Emmanuelle đính chính.

Ariane chăm chú nhìn vào những đường cong phồng của phần thầm kín của Emmanuelle đang ở vị trí gần đến độ chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể hôn lên được. Nữ chủ của con chó O. xen vô câu chuyện:
– Tôi thấy anh Jean khôn ngoan khi không cho Emmanuelle đi cùng đến đây. Mấy tháng nay anh ấy toàn sống ở miền Bắc; và vì chưa có nhà, mỗi lần về Bangkok anh toàn là ở khách sạn không à. Lối sống đó không hợp với chị đâu.
Cô ta nói thêm:
– Chị thấy cái villa mới của chị ra sao? Mọi người nói với tôi là nhà đó đẹp lắm.
– Ô! Nhà vừa mới làm xong, chưa có đồ đạc gì cả. Tôi thích nhất là khu vườn với những cây cổ thụ. Chị phải ghé thăm bọn tôi mới được, Emmanuelle nói thêm một cách lễ độ.
Một cô bạn của Ariane hỏi dò:
– Chắc chị không sống ba phần tư mộtnăm ở Bangkok không có anh ấy chứ?
Emmanuelle hơi bực dọc trả lời:
– Chắc chắn là không rồi. Bây giờ các kỹ sư đã thu xếp xong xuôi, anhJean không cần phải tới vùng Yam Hee nữa, riêng ở trụ sở anh cũng bù đầu với công việc rồi. Anh sẽ ở lại đây thường xuyên với tôi.
– À há ? bà hầu tước nói với một nụ cười ân cần, thành phố này rộng lắm mà.

Thấy Emmanuelle tỏ vê không hiểu chuyện Bangkok rộng hay hẹp thì liên quan gì đến nàng, Ariane bèn cắt nghĩa:
– Côngviệc ở văn phòng sẽ chiếm hết thời gian một ngày của anh Jean, chị cứ đợi mà coi. Bởi thế chị sẽ có đủ thời gian và không gian để điều động mấy gã đàn ông theo đuổi chị. Cũng may là đàn ông khỏe mạnh trong xứ này không phải ai cũng bận bịu công việc như mấy ông chồng của chtúlg ta? Chắc chị sẽ tùy nghi mà sống chứ?
– Vâng, nhưng tôi chưa dám phiêu lưu vào những con đường phố ngoằn ngoèo bí hiểm ở đây. Anh Jean để tài xế cho tôi cho tới khi tôi thuộc đường xá hơn.
– Chị chỉ cần biết những nơi chính thôi. Tôi sẽ hướng dẫn chị.
– Ariane nói hướng dẫn có nghĩa là đưa chị vào con đường đồi trụy đó!
– Vừa thôi chứ? Emmanuelle đâu có cần tôi mới biết những trò đó. Tôi chỉ muốn Emmanuelle kể tôi nghe những chuyện tình phiêu lưu của nó thôi: Minoute nói đúng, thực ra chỉ ở Paris mới có những cuộc ớnh đáng đồng tiền bát gạo thôi.
– Nhưng tôi đâu có điều gì để kể đâu, Emmanuelle phản đối một cách yếu ớt.
Nàng đột nhiên cảm thấy khổ sở.

VN88

Viết một bình luận