VN88 VN88

Thiệt mãn nguyện khi bú lồn gái trọ khu tôi – Truyện 18+

Cơm xong, thím bưng nải chuối xuống mời mọi người tráng miệng. Mỗi người cầm một quả. Bỗng thím nhìn trái chuối, cười khúc khích. Tôi nhớ bà chơi “cặp đôi”, cũng cười rộ theo. Bác Hoành hỏi:
– Sao thấy chuối mà hai người cười quá vậy?
– Dạ tại vì, tôi đỡ lời cho thím. Dạ tại vì… chắc hồi nãy bác có nghe tiếng thím la ngoài này?
– Có bác có nghe. à thôi, bác hiểu rồi. Chắc là chỉ đã dùng…
– Dạ phải. Nhưng không phải dùng một mà là cá cặp Rồi sau đó dùng… trái khổ qua, to bằng của bác… vì nhìn thấy của bác.

Bác và chị Sen cùng cười với chúng tôi. Từ phút đó, thỉnh thoảng bác hay ném về phía thím Hoành vài cái nhìn tò mò và chút hãnh diện vì bác đã có thêm một “tín đồ ” nữa. Thím chúm chím cười làm duyên, khi thấy bác nhìn thím. Nỗi hy vọng của bác càng to lớn hơn.

Xong bữa, Sen kiếu từ ra về không quên cám ơn lần nữa về sự tiếp đãi nồng hậu của thím cháu tôi. Thím hứa là bất cứ sáng nào muốn gặp nhau, chị Sen và bác Hoành cứ tự tiện dùng phòng của tôi. Người cùng “đảng” nên thường tốt và giúp đỡ nhau rất tận tình. Chị Sen về xong, bác Hoành còn ngồi lại uống cho cạn ly nước. Thím mang gói hạt sen ra mời bác:
– Mởi anh dùng mứt sen do tự tay tôi ngào lấy. Nghe tên anh từ lâu. Nghe cả biệt tài lừng lẫy có một không hai trong thiên hạ, mà cho tới bây giờ mới tận mắt… Cô Sen diễm phúc quá .
– Chữ tài đi với chữ tai một vần đó chị. Chút xíu nữa là đầu rơi khỏi cổ cũng vì cái biệt tài lẫy lửng đó Rồi bây giờ được bà huyện cưag chiều như trứng mỏng cũng nhờ nó. Nhưng làm gì thì làm, tôi vẫn yêu Sen không dứt. Tôi biết tôi đang làm một điều quấy là lấy con nít mà không sao ngừng được.

Rồi bác đứng lên kiếu từ để trở về “phòng giam” vì sợ ngồi đây lâu, bà Loan biết được thì bất tiện.

Bác đi rồi, tôi ôm thím hứa:
– Thím yên trí, sẽ có một ngày cho thím huy hoàng thỏa ước mơ.
Như vậy là bà Loan đã lộng quyền đổi án tử l hình của bác Hoành thành chung thân. Từ chung thân còn trắng án. Bác Hoành bây giờ sưđng hơn công tử: “cơm no bò cới.”

Bác Ba tôi biết nhưng ông không cần bận tâm. Vả chăng, nhờ bà Loan đẹp, lịch thiệp, ngoại giao rộng, nên túi bạc của bác ngày càng kếch sù nhờ nhận hối lộ. Có mối vào thì chia hai: Ông một nửa, à một nửa Ông thì trói thiên hạ. Bà thì xuống nước mở trói. Nghĩa là cả hai lợi dụng công lý làm giàu một cách mau chóng. Nên tội gì bác phản đối bà ngoại tình. Bà Loan cũng không dại gì tố cáo ông ăn hối lộ.

Với lại mất bà Loan, thì bác Ba lại được bù đắp bằng hai “hầu thiếp” trẻ trung là Cúc và tôi, Chẳng những bác không ân hận mà còn mừng là đằng khác. Giang sơn của bà Loan coi nhưmọi phòng từng dưới. Còn bác Ba thì tất cả từng trên. Có việc cầ n thì hai ông bà gặp nhau đôi phút. Xong việc là chia tay, phần ai nấy sống. Cho nên trước kia tôi với Cúc có lên lầu để phục dịch bác Ba thì hơi ái ngại bác gái. Nhưng từ hôm bác Hoành được mặc đồ lụa, chắp tay sau đít, dạo mát ngoài sân xem kiểng, ngắm non bộ, thì cặp ba trên lầu tự do, phóng khoáng hơn, loạn hơn.

Dưới lầu cũng có cặp ba: bà Loan, Khang và bác Hoành. Nhớ lời hứa với thím Hạnh là sẽ thu xếp cho hác Hoành gặp thím một lần, nên một buổi sáng tôi mon men đến phòng bà Loan, định gặp bác Hoành. Đến hành lang, ngay chỗ những bực cấp chạy ra vườn, tôi thấy bác Hoành đang đứng chỗ mấy hồ sen cho cá ăn. Định chạy xuống, tôi nghe trong phòng vang lên tiếng bác gái, tức bà Loan:
– Anh tấm cái gì mà lâu quá vậy?

Rồi có tiếng của Khang vang ra từ phòng tắm nói “cái gì đó tôi nghe không rõ. Tôi tức tốc đến chỗ chậu cây ngồi xuống, nấp đó để nhìn qua lỗ khóa cửa
phòng. Bà Loan mặc bộ đồ ngủ mỏng dính. Bà đứng .. chỗ cửa sổ, nơi có ánh sáng rọi vào, ncn tôi thấy hết thân người bà sau làn vải mỏng. Bà đứng đó trang điểm. Thật ra chăng cần trang điểm bà cũ ng thừa đẹp rồi. Nhưng có lẽ sắp “nhập tiệc” với Khang nên bà chu đáo hơn một tí. Tắm xong, Khang trần truồng bước ra, đến bên bà Loan, vừa lau tóc vùa xịt nước hoa.

Bà Loan giật chai nước hoa xịt cho Khang ở tóc, ở nách rồi ở háng. Bà quỳ xuống hôn con cặc của Khang và nói:
– ừm ! Thơm quá, cưng nhất của tôi đây ! Hể thèm là qua đây với em nhen. Không được đi lang hang à ?

Khang ôm sát bà, nhìn ngắm khuôn mặt đẹp như trăng của bà . Cả hai thật xứng đôi vừa lứa. Họ đẹp như tài tử điện ảnh. Bà ngước nhìn Khang rồi nói:
– Anh mới là chồng em. Còn tất cầ những người khác chỉ là nhân tình. Anh thấy có khi nào ra phố em đi với ai ngoài anh?
Khang siết bà mạnh hơn trả lời:
– Ời? Cẩn thận à ! Thicn hạ biết được họ đồn như bà Tư Dơi nào đó là chết nghe bác. Xấu hổ lắm !
– Khó ai biết được tụi mình láy nhau. Mà có biết cũng không ai dám nói. Em cá với anh đicu đó. Vợ ông huyện mà anh. Ncu thiên hạ đà m tiêu được chuyên gia đình ông huyện, họ đã nói lâu rồ i. Đâu đợi tới bây giờ. Đụng tới ông huyện có mà chết à. Muốn làm tiền ai, quan huyện cứ việc dựng chuyện lên, dàn cảnh, cho gia nhân tới bắt, tra khảo đánh đập Lúc đó, vàng, hột xoàn cũng lòi ra chứ đừng
nói tiền. Đó, chuyện không có, ngài còn là m thành có. Huống hồ bép xép tới cái chuyện của ngài, kể như tù không có ngày trở lại. Chuyện anh lấy em không ai biết ngoài quan huyện. Chẳng lẽ quan huyện ngài bán rao à? Em tin một trăm phần trăm là không. Cho nên…

Bà Loan bắt Khang cởi áo ngủ cho bà . Chiếc áo rơi xuống đất để bà Loan lồ lộ tấm thân ngọc ngà đẹp như tiên nga. Không biết bà ăn gì mà da dẻ đẹp như bông bưởi. Bà lớn hơn Khang nhiều tuổi lắm, mà sao trông bà như là cô gái mới lớn.

Tôi chưa thấy cặp nào đẹp và xứng đôi như thế. Hai người đứng nhưvậy nút lưỡi say đắm. Tay Khang xoa lưng, xoa mông bà. Bà cài mấy ngón tay ngà vào tóc còn ướt của Khang. Khang nâng mặt bà lên để hôn cái cổ cao trắng nuột, có đeo xâu chuỗi kim cương chớp chớp thật sang trọng. Khang ẳm bà lên đặt nằm dài trên bàn, rồi chàng ngắm tỉ mỉ từng bộ phận. Khang ôm hôn khuôn mặt đẹp như tranh của bà. Chàng hôn say sưa, hôn như hôn người yêu, vì cái gì trên mặt bà cũng đẹp và thanh tú . Tôi nghĩ nếu bà làm tài tử đóng phim thì chăng có đạo diễn nào chê bà được. Đã đẹp còn sang trọng. Cái đẹp của bà mang vẻ kiêu sa, cao kỳ, hách dịch, vừa nghiêm nghị. Chỉ nhìn vào lỗ khóa này tôi mới thấy bà dâm bà loạn. Còn ngày thường, gặp bà, tôi chỉ chào mà không dám nhìn mặt.

Bà có cái uy nghi tiềm ẩn đâu đó khiến kẻ khác phải bối rối khi nhìn bà. Bà lấy Khang vì Khang đẹp trai. Bà lấy Hoành để thỏa mãn xác thịt. Cho nên bà bảo chỉ có Khang là chồng, còn kẻ khác là nhân tình.

Khang hôn xuống hai vú. Chàng không dùng môi. Chỉ hôn bằng mũi mà bà đã uốn éo, khó chịu, thở hơi dồn dập. Khang có kiểu làm tình riêng của chàng. Người đàn bà nào không kiên nhẫn, có khi phải bực mình tức tối. Chàng tà tà như áng mây chiều trôi, như mực nước lớn bình thản ngoài sông.

Mũi chàng thở và hít sát làn da ở rốn, xuống dần nữa cho đến khi gặp chòm lông nâu đen quăn tít, rậm rì của bà Loan. Đã quen với thói chậm chạp của Khang, bà vẫn nôn nóng đè đầu Khang vào lồn bà và nói nho nhỏ: – Hôn lâu chỗ đó cho em! Nóng quá Khang ơi! Anh có thấy nước em ra ướt nhẹp đó không? Em chàng hảng ra cho anh thấy nè ! Đó, hôn ngay lồn em đi.

VN88

Viết một bình luận