VN88 VN88

Thiệt mãn nguyện khi bú lồn gái trọ khu tôi – Truyện 18+

Thím sung sướng quá với câu nói ân tình của Khang. Bà không nói, cứ nhắm mắt hôn cổ Khang. Hôn hoài, hôn hoài.
– Sao em lại khóc?
Anh hiểu rồi, em nói rồi. Đừng hỏi nữa. Để em riêng tư hạnh phúc!

Đẹp quá ! Tôi thẩn thở nhìn mông lung ra nhánh ổi đong đưa ngoài cửa sổ. Mắt tôi nhìn đó mà trí thì bay tận đâu đâu. Vừa rồi thượng đế có dự khán trận thư hùng không? Nếu có, chắc ngài cũng đã như chị Sen thôi. Đố al dằn nỗi cơn nứng khi chứng kiến cảnh tình tự vừa rồi. Thứn mặc đồ, chạy ra giặt chiếc khăn nước nóng vào lau người cho Khang. Cử chỉ này tôi chưa hề thấy. Chỉ thấy sau cơn mây mưa thì Vĩnh hoặc Sâmphải tự tay mặc đồ cho bà, đắp chăn cho bà ngon giấc.

Lau Khang đến đâu bà hôn đến đó. Hôn như hôn một bảo vật, một gia tài từ trên không trung rơi ngay vào tay bà. Khang nằm nhắm mắt. Cái khăn ấm làm các sớ thịt chàng hồi sinh. Nhất là khi thím lau cặc chàng. ở đó, bà ngừng khá lâu, lau thật kỹ từng chân lông. “Thằng nhỏ ” lại cương cứng. Bà thở hắt ra. Không phải bà ngao ngán, mà… bà phục sức lực của Khang. Bà ngừng ở đó lâu là để thu trọn hình ảnh con cặc trắng hồng vào trí óc, để lỡ ngộ sau này, Khang có quên, bà vẫn còn “chút gì để nhớ để thương.”
Sau cưn mây mưa, thường thì thím trần truồng, ngoẻo đầu, ngủ vùi, mệt lã. Sao bây giờ bà khỏe ru như gái mười tám? ừ, thì cũng tại ‘bà đang có tình yêu Thấy Khang nhìn như muốn xung trận nữa, bà cầm cặc chàng chặt cứng, nhìn anh:
– Dưỡng sức đi anh. Em không muốn anh “ăn” đến chán. Cái gì chán cũng chẳng còn ngon. Bữa khác đi… nhen mình.
– Bữa nào?
– Sáng mai
– Không. Ngay tối nay.
– Anh dám không? Có được thong thả không?
– Được, ành hứa. Còn em?
– m đã nói rồi. Em là của anh từ bây giờ.
Rồi thím mặc đồ cho Khang. Anh đứng lên hôn bà, từ giã:
– Tối nay khoảng chín giờ anh có ở đây, để yêu em…
Anh chạy gấp về để trình diện với bà Loan. Thím nhìn theo cười hạnh phúc. Tôi với Sen ôm thím chia xẻ cái hạnh phúc đó.
– Tuyệt trần hai cháu ơi! Thím nói. Chưa bao giờ thím làm tình sung sướng như sáng nay. Cám ơn Trời Phật. Cám ơn Lựu. Sao thím lại được tốt số rơi ngay vào một hoàng tử đẹp trai đến thế. Bà Loan mê Khang, yêu Khang là phái. Trong lúc Khang đụ, thím nhìn gương mặtchàng. Không bút nào tả nổi sựkhoái lạc thần tiên đó. Thím thì lớn tuổi, nhà quê, xấu xí. Chẳng là gì hết so với chàng trai tuấn tú khỏe mạnh đó…

Thím vẫn nhưcòn ôm nỗi hoan lạc của trận làm tình. Bà trẻ ra, hồn nhiên thêm. Bộ đồ xanh dương, mùi nước hoa còn phảng phất, đã làm cho thím thành một thiếu nữ. Tôi quá sức hãnh diện đã mang cho bà cơ hội ngàn năm một thuở. Tối nay nữa. Chắc sẽ nguyên đêm giường chiếu rung rinh.

Đêm qua chú Hạnh đã cởi mở hết, chính thức tuyên bố tình trạng sống hồn nhiên của gia đình, nên đêm nay Khang với thím sẽ thong thả hơn. Sen im lặng, cứ ôm thím cười liến thoắn. Giữ lời hứa với chị, tôi chạy qua mời bác Hoành. Gặp nhau, hai nhân tình nút lưỡi ngay phòng khách rồi dìu nhau vào phòng tôi. Để họ tự do hành lạc, tôi với thím Hạnh xách giỏ đi chợ. Trên đường đi, tôi hỏi:
– Thím đã đụ Vĩnh từ năm anh còn nhỏ. Tại sao bữa trước đụ nhau, thím với ảnh làm như mới lần đầu?
– Thì phải đóng kịch vậy mới sướng, Lựu ơl. Cái gì lần đầu mà không thú. Như Khang sáng nay.

Tôi phục tài thím thật. Cả hai đóng kịch mà tôi hoàn toàn không biết gì hết. Thím nói đúng, cái gì lần đầu mà không thú. Như tôi với chú Hạnh. Lâu lâu tôi với ôngcũng đóng kịch. Tôi mặc đồ, giả vờ nằm say ngủ. Ông mở cửa len lén đến nhìn tôi với vẻ sợ sệt run run. Rờ vú rất nhẹ, mở nút áo, để tay lên quần chỗ cái lồn, rồi cởi quần, bú. Đó, đại khái là vậy cho đến khi ông bú hay quá thì tôi tỉnh giấc, cùng đụ nhau hằng giờ không chán. Rồi tụi tôi bốn đúa đã đóng kịch với nhau cả năm trời trên tổ quỷ. Nghĩa là cứ hằ ng ngày tạo cái không khí mới, để tưởng tượng. Vợ chồng giàu, lâu lâu mướn phòng ngủ, hẹn hò. Thím đi chợ, mua thêm mấy bộ đồ bộ có hoa, có màu, ý bà chuẩn bị cho những lần gặp gỡ khác với Khang.

Chợ về, bác Hoành vẫn còn ôm đụ Sen nhuyễn nhừ, vì tiếng rên của chị vẫn vang vang, chưa dứt. Ăn tối xong, thím đi tắm, diện vào bộ đồ ngủ mới toanh. Vĩnh qua chơi, hỏi thím:
– Làm gì bữa nay em diện quá vậy?
– Tối nay em có khách. Anh cho phép em ngủ với họ một đêm nhen. Một đêm thôi. Khách quý !
– Ai vậy?
– Anh Khang.
– Em gặp ảnh hồi nào?
– Sáng nay.
– Chắc hai người có gì với nhau rồi phải không?
Thím bẽn lẽn nhìn xuống. Dáng điệu thật tội nghiệp:
– Có Một lần thôi. Nhưng kéo dài hơn tiếng rưỡi.

Vĩnh vui theo. Đã có lần Vĩnh xúi Khang cố chiếm cho được bà. Không ngờ Khang đã thành công. Phục sư phụ quá. Vĩnh nói:
– Có sao đâu. Miễn sao em vui là được. Bao nhiêu đêm mà không được. Thầy của Vĩnh đó. Sưphụ đó …
Vĩnh nói thế vì liên tưởng tới lời anh Khang hứa:
– Bữa nào tụi mình đổi hàng. Anh qua với thím Hạnh, Vĩnh qua với bà Loan. Như mình đã đổi Lựa với Cúc…

Vĩnh vui với một hy vọng xa vởi, vì làm gì bà Loan lại chấp nhận đụ với anh, một nông dân nghèo.

Thím Hạnh đã chuẩn bị một nồi nước nóng để giặt khăn lau cho Khang. Một dĩa trái cây ăn trong khi làm tình, rồi nước trà. Vậy mà chín giờ hơn Khang vẫn chưa qua. Thím trông đứng trông ngồi, thật tội nghiệp. Chắc là Khang kẹt lắm với bà Loan. Vì anh là cái “gối ôm” của bà. Dễ gì bà để anh đi !

VN88

Viết một bình luận