Hai tay Khang banh nhẹ lồn bà. Nước lồn loang loáng ướt hai mép. Chàng nghe rõ tiếng bẹp nhẹp khi bà dang rộng lồn ra.
Nhưng Khang vẫn dùng mũi dí vào của Loan để hít. Chàng đưa mũi lên xuống khe Loan. Chàng hít mạnh lắm. Hít cho hết cái mùi thơm đặc biệt của một cái lồn nhà giàu, ăn sung, mặc sướng. Mũi chàng thế cái đầu cặc. Đầu mũi cà mạnh ở hột le. Hai bắp đùi bà Loan rung động thấy rõ. Bà rướn mình thật cao, hai chân triển gân để chịu đựng cơn sướng đang “hành hạ. ” Bà vẫn ngậm miệng để rên thật nhỏ.
Khác với lần bà làm tình với Hoành. Lần đó dã man, cuồng nộ, dữ dội như lửa hỏa diệm sơn, như cơn bão số sáu ngoài biển. Còn bây giờ êm đềm, lãng mạn, tình tứ nhưbản nhạc cổ điển tây phương. Khang chưa bao giờ làm nhưvậy với tôi với Cúc. Có lẽ chàng nghĩ hai con đào nhí này chưa biết thưởng thức “cao lương mỹ vị”, chỉ cho ăn no không can ngon. Và trong một thoáng, tôi giận Khang khinh
tôi Định bụng hôm nào “gặp ” nhau, tôi sẽ bắt chàng trả bài êm dịu này mới được. Tôi mê quá, thèm quá.
Nghĩ gì thì nghĩ, mắt tôi vẫn dán sát ở lỗ khóa, theo dõi đôi tài tử giai nhân đang hưởng lạc.
Hai bắp vế trắng phau của bà kẹp cứng đầu Khang, và la:
– Đừng ác với em quá vậy Khang. Lưỡi anh đâu? (Bà nói nhưkhóc.) Anh chê lồn em phải không? Lồn này thua lồn sắp nhỏ phải không? Nói cho em nghe, mau ?
Tôi hơi giật mình. Sắp nhỏ lài ai nếu không phải là tôi với Cúc? Khang chẳng trả lới, cứ âm thầm, miệt mài với cái mũi. Mỗi lần chàng hích vào mồng đóc bà Loan giật tung cái đít lên một cái. Một ngón tay chàng cho vào lồn bà. Không biết chàng làm gì trong đó mà bà rên lớn:
– Hả, ai vậy? Ai nó đốt nhà em vậy hả Khang? úi, ai quậy ở trỏng vậy? Trời ơi! Hay? Hay quá mình ơi. Sao ngoài này chàng để hột le em nằm không vậy? Bú đi mình ơi! Em lạy mình. Em chắp tay lạy mình đây nè…
Bà chầp hai bàn tay lại, lạy thật. .
Tay Khang mà móc lồn thì thiên thần hay thánh cũng bỏ thiên đàng để sa vào hỏa ngục. Ngày chàng còn chơi trò bác sĩ, mỗi lần tôi dang hai chân ra cho chàng thọc ngón tay vào “khám bệnh” là tôi la, tôi hét, tôi bắt chàng phải cho thêm một ngón nữa mới vừa lòng.
Bây giờ chàng đang “khám bệnh” cho bà Loan. Bà chịu không nỗi ngón tay ma thuật của Khang nên phải lạy Khang bú giùm hột le cho bà sướng tới mức. Tôi đã coi Sâm đụ và bú thím Hạnh. Nhưng cảnh này thực sự làm lồn tôi nứng một cách dữ dội. Tôi có cảm tưởng như hột le tôi đang giật bưng bưng. Tôi cho tay đè sát mu lồn, ngồi chịu đựng. Bà lạy và khóc dối:
– Mình ơi! Mình thương em chút đi. Một chút thôi rồi bỏ ra cũng được. Nó nóng quá mình ơi! Mau lên!
Khang táp vào hột le và bú. Bà Loan cười ngặt ngoẻo, cười dâm dật, cười cho thỏa cơn ghiền. Tay chàng tiếp tục móc. Bà ngưng cười, khóc dối nhỏng nhẻo với Khang nữa:
– Ối cái gì đó vậy? Em hổng biết đâu? Cho cặc vô đụ đi Không em bắt đền à ! Đụ em mới chịu à ?
Khang cầm cặc lên, đâm thẳng vào. Bà há họng, rướn mình lên. Khang ấn xuống, rút lên. Chàng làm cho đến khi con cặc ngập vào trong lồn bà, rồl đứng nắc như một người máy. Hai tay bà Loan đưa lên không trung như chụp muỗi, hai chân bà vòng tréo qua lưng Khang. Khang vừa nắc vừa nhìn bà diễn tả nỗi dâm dật, nỗi khoái lạc đang tràn ngập thân ngưừi bà. Bà nằm nhắm mắt la như ai thọc huyết:
– Trời ơi! Chúa ơi! Cứu con. Ai nó đang đè nó hiếp con kìa. ủa quên! Nó đụ con kìa! Sướng quá, ai muốn chửi con thì chửi. Con nghe. Nhưng đừng bắt con ngưng đụ. Khang ơl! Anh đụ em thiệt lâu sáng nay nghe. Nằm kiểu này đụ đã quá Khang ơi! Anh giết em luôn đi Khang?
Từ ngoài hồ sen đang cho cá ăn, nghe được tiếng la trong phòng, bác Hoành bước vào, gặp tôi đang “quay phim” ở lỗ khóa, bác bình thản như chẳng có gì xảy ra. Có lẽ bác quen với những cảnh như thế này quá rồi. Bác còn vói tay lên tủ lấy hai cuốn sách dày cho tôi lót đít ngồi đ(~ mỏi, rồi rót ly rượu cầm ra lại hồ sen. Tôi bỏ lỗ khóa, chạy ra nói chuyện với bác:
– Bác biết họ đang làm tình trong đó hả?
– Biết chớ. Sáng nào cũng vậy: Không bác thì Khang, phải đụ bà một cái trước khi bà ra huyện “làm việc “. Có Khang bác đỡ mệt. Ăn hoài một món cũng ớn quá cháu biết không?
– Bác muốn đổi món không?
– Muốn cũng không có. Hồi chưa bị giam lỏng ở đây bác chỉ cần đi rảo trong xóm một lát là có của lạ để xơi bây giờ… Tính bác lại lãng mạn. Con nhà lính mà tính nhà quan. Như bác nói với Lựu rồi, là bác mê chất tình hơn xác thịt. Nghĩa là làm tình với người mình yêu, mình thích vẫn khoái hơn.
– Bác không yêu bả Loan à?
– Chưa bao giờ, hay đúng hơn, không dám nghĩ tới vì bà là vợ quan huyện. Rồi bỗng một hôm, bà sai về đây sửa soạn phòng ngủ cho bà. Thếlà bà bắt sống, cho tới hôm nay. Bây giờ còn ngủ với bà là đóng hụi chết, giả vờ sướng. Cháu thấy có lạ không? Đẹp nhưbà Loan ai mà không ao ước. Lại được ăn ở sung sướng. Vậy mà bác vẫn mơ một mái nhà tranh, một người tình nhà quê, như Sen, như…
– Như ai nữa mà bác không nói?
Thay vì trả lời, bác nói một câu bâng quơ xa gần:
– Bữa cơm ăn nhà cháu tuần rồi ngon quá. Canh rau nấu tép. Gà xào sả ớt. Rau sống thịt luộc chấm mắm cá trèn. Đơn sơ mà bác làm tới sáu chén cơm. Không phải món ăn không thôi, mà còn nhờ cái không khí nhà quê, nghèo nàn, giản dị quanh đó. Ngồi ăn nhìn ngoài sân thấy bầy gà dẫn nhau tìm thóc. Tai nghe chim sẻ kêu ngoài chái hiên. Đũa tre, chén đất… Mỗi thứ một chút, làm bữa cơm ngon,
hấp dẫn gấp mấy lần những tô yến, những tiềm gà ác hầm thuốc bắc ở đây. Ăn cơm nghèo, lại được nghe thím Hạnh nói giọng mộc mạc:
– Nấu quấy quá ba thứ tầm khào. Ăn đỡ nhen anh ! Gà nhà, rau thì ngoài vườn, tép tụi nó xúc ngoài đìa. Mong anh với cô Sen đừng chê. Bị không biết trước
nên chẳng chuẩn bị…
Cháu thấy cái tình trong câu nói mộc mạc đó của thím không? Huỵch tẹt hết sự thật, không rào đón, khách sáo. Rồi cuối cùng, xin đừng chê. Bác là thằng nhà quê, sanh ra và lớn lên trong nhà quê, nên cái tình cũng nhà quê lắm… Sống trong nhung lụa ở đây, bác có thể nói: Cái dâm của kẻ giàu chắc cũng khác
với cái dâm của kẻ nghèo. Bác mê cái thứ hai hơn, vì không máy lạnh, nước hoa, nhạc tình…
Bác nhìn xuống những bông sen búp trồi lên giữa những lá xanh ngát có những giọt nước trông như những viên ngọc trắng trong nằm trên đó. Bầy cá vàng tranh nhau táp mồi bác thả. Tôi cũng chìm trong cái tình bác diễn tả. Bất chợt tôi hỏi:
– Sao bác chỉ khen có thím Hạnh?
– Ừa, thì chính bà là tượng trưag cho những điều bác mê.
Tôi táo bạo nói tiếp:
– Bác muốn “gặp” riêng thím không?