Khang suy nghĩ một lúc rồi giữa đêm tối anh bật lên một tràng cười dài, ôm chị hôn túi bụi. Hình như anh được chị kéo ra sự suy nghĩ hẹp hòi, cổ hủ. Có ai đói phải chờ cho có cơm mới chịu ăn, còn như rau, đậu, sắn, khoai v.v… đều là những loại bị cấm! ! ! Và nếu cơm không tới thì là chết đói? Tại sao quan trọng chuyện làm tình mà mọi thứ khác thì không? Bộ làm tình không phải là đòi hỏi của xác thịt à? Buồn ngủ quá nằm ngoài ruộng, trên cỏ rơm cũng ngủ được. Khát nước quá ăn đỡ miếng dưa thế cũng xong. Đói lã, có người đã ăn thịt người để được sống. Như thế thì được còn thèm xác thịt quá, ngủ với người lớn tuổi thì bảo là loạn, mặc dù chuyện làm tình đó chẳng có gì khác biệt với hàng tỷ cặp vợ chồng khác trên thế giới. Chị cho đó là sự cường điệu thái quá về một quan niệm lẽ ra không nên có trên cõi đời này.
Thôi, chị em mình chia tay. hẹn gặp em trưa mai lúc l0 giờ. Đừng quên nhé !
Chia tay với chị Cúc, tôi về nhà với cõi lòng mừng khấp khởi, nôn nao, mong cho mau tối mau sá ng để lO giờ sá ng mai được hưởng một của lạ khác. Cơm tối xong thì trăng lên. Cảnh vật ớ nhà quê có ánh trăng đẹp lạ lùng. Những con đom đóm bay ngoài vườn. Những tàu lá chuối đong đưa theo gió . Tiếng dế kêu là âm thanh độc nhất nên sự tĩnh mịch càng nổi bật. Tôi xách gàu ra giếng tấm.
Tôi có thói quen cởi truồng tắm tù” khi bắt đầu chơi trò bác sĩvới chịCúc, anh Khang và Vĩnh. Trước kia tôl thường tắm có mặc áo quần. Nhưng sau này, khi đã ái ân với Vĩnh, tôi bạo dạn không còn sợ gì nữa. Tôi tắm tự nhiên thoải mái. Và nữa chừng, tôi nghe có tiếng động ở bụi chuối gần đó. Tôi quay đầu lại chợt thấy một bóng người, thò nửa cái đầu ra nhìn tôi, rồi nấp ngay sau cây chuối.
Là Vinh? Không? Vì tôi biết anh giờ này qua bên Cầu Tre đánh cờ tướng với bọn mấy anh con cậu, khuya lắm mới về. Nhà chỉ còn chú thím Hạnh. Vậy thì ai đang lén xem tôi tắm? Tôi nghĩ (nghĩ thôi) chắc là Sâm. Nhưng liền sau đó tôi bát ngay sự nghi ngờ đó vì Sâm còn lạ gì thân người của tôi nữa. Nếu muốn chàng cứ đứng hẳn ra đó mà ngắm, mà nhìn chứ việc gì phải lén. Vậy người còn lại không ai khác hơn là ông chủ nhà của tôi tức chú Hạnh. Tôi liền nghĩ đến câu chuyện Cúc kể cho tôi nghe chiều nay về vụ ông bác Ba, chủ nhà của Cúc lén xem Khang và nàng làm tình.
Nhưng tôi thì đang tắm. Vì vậy tôi bình tĩnh cứ việc tắm, coi như chẳng có ai đang rình, nhìn lén. Tôi còn bước qua bên thành giếng đối diện, nghĩa là xoay hẳn thân người về bụi chuối cho “ai đó ” được nhìn rõ ràng hơn. Tôi cố tình khêu gợi. trong trí tôi thoang thoáng một ý nghĩ lạ lùng: Nếu ông chủ.tôi đang nhìn, thì tôi càng khoái . Tôi sẽ bắt chước Cúc làm cho chủ của tôi thằng một “người nhỏ “. Như
vậy tôi bớt đi thêm một người lớn trong nhà, để tôi đớ lo sợ hơn.
Tôi lấy xà phòng vờ đứng đó kỳ cọ thật lâu. Tôi lấy bọt xà phòng bôi trắng xóa khắp người, rồi đùa với cặp vú với bộ lông lồn. Tôi bắt chước Cúc để một châ n lên thà nh giếng, đứng chà ng hả ng ra, một tay tôi kỳ cọ thật lâu ở chỗ kín. Mắt tôi liếc bụi chuối. Bóng người đã lộ hẳn cái đầu ra nhìn tôi trân trối. Bây giờ thì sự nghi ngờ của tôi đã thành sự thật: Đó là ông chủ nhà của tôi. Tôi biết chắc như thế bởi vì nhờ nhìn cái đầu tóc của ông. Không hiểu ông có biết tôi đang vờ kỳ cọ mà mắt thì liếc ông không?
Chắc là không. Vì những tàu lá chuối bắt đầu rung rung theo động tác đứng xụt dương vật của ông. Nhờ những bụi môn sáng xanh sau lưng ông, nên tôi thấy thật rõ cái bóng đen của ông đang đứng đó làm chuyện hoa tình. Tay tôi thoa, nâng nhẹ hai quả vú. Tay kia vuốt lông, vờn quanh hạ bộ. Đương sự đằng kia mê mẫn xụt mạnh hơn, mạnh đến độ các tàu lá kêu xào xạc. Tôi hãnh diện kiêu kỳ, tiến hành tiếp tục những động tác khêu gợi. Tay tôi vuốt trơn tru theo bắp vế, xuống bắp chân, lên cổ, lên mặt. Một ngón rà hờ hững miệng lồn. Tôi diễn xuất nét mặt
đam mê. Nghĩa là cũng lấy những diễn xuất Khang dạy cho trong trò chơi bác sĩ để phô trương, biểu diễn.
Bóng đen ở bụi chuối say mê quá đã táo bạo đứng lộ hẳn nguyên hình. Tôi hãnh diện đã đánh trúng huyệt, đã khơi con lợn lòng của đương sự bùng dậy dữ dội. Cho gàu xuống giếng, tôi múc nước xối, tắm sạch hết xà phòng, xong lấy khăn lau thật khô, rồi cứ đứng đó, tà tà âm ư hát một bài nhạc tình. Tôi tỉnh bơ, làm như không có ai đang nhìn mình lỏa thể. Tôi dày dạn, chai đá, không mấc cở như hồi chưa biết chi. Xong lấy áo quần mặc vô, từ từ tôi vào nhà, coi như không có gì xảy ra.
Từ phòng, qua cứa sổ nhìn ra vườn, tôi thấy ông chủ tôi lửng thửng đi vào. Khi ông đến nhà ngang, nơi đèn sáng, tôi vờ bước ra rót nước uống. Tôi kiếm chuyện đi tới đi lui xem phản ứng của ông ra sao. Ông đứng chết trân ở gần cây cột.
Liếc sơ, tôi thấy ông ngắm, và dán mắt ở tôi không rời. Mặc kệ, tôi cứ khinh khỉnh, “thơ ngây” như mọi ngày. Thím Hạnh đang ngồi ngoài sân hóng mát, nên tôi bình tỉnh hơn, ngồi lên bộ ván gụ uống nước, co hai chân, vén cái quần lãnh lên tới đầu gối, đưa hai bắp đùi trắng nỏn ra. Ông vẫn đứng nhưtrời trồng. Tôi chơi ác hỏi:
– Chú mới đi đâu về hả?
Ông bối rối, trong khoảnh khắc thật ngắn, ông nhanh nhẹn tìm câu trả lời để chối quanh việc đứng ở bụi chuối:
– Ờ, chú mới qua nhà Tám Trang mượn cái mác để mai chuốc lạc đan lờ. Mùa mưa sắp tới rồi, kiếm mớ cá cho thím mày làm khô…
Tôi hỏi thật nhỏ, đủ để ông nghe:
– Chú tắm chưa?
Ông giật mình. Có lẽ giật mình khỉ nghe chữ “tắm”. Rồi ông vờ cười tỉnh:
– Hả? ờ… tắm rồi. Ngoài ruộng về là tắm liền. Để dơ chịu sao nổi. Làm cả ngày mồ hôi, mồ kê…
Tôi lại chơi ác, thả một câu nữa:
– Bây giờ mùa hè. Trước khi ngủ tắm cái cho nó mát. Ngủ sướng lắm. Con mới tắm nè…
Ông làm bộ cúi xuống quấn thuốc, không dám nhìn tôi. Dưới ánh đèn ông diễn xuất vụng về. Ông càng giả tỉnh bao nhiêu thì “tội trạng” nhìn lén phơi bày ra bấy nhiêu. Ông quấn điếu thuốc mà rớt xuống bàn hết hai lần. Miếng giấy quyến rách bung ra, ông thay miếng khác, cố làm ra vẻ bình tĩnh thì tay ông càng bối rối. Bối rối như đứa trẻ con. Tôi khoái chí, nạp thêm:
– Nước giếng nhà mình mát dễ sợ. Càng tắm càng thấy khoái. Tắm ban đêm mát
gấp mấy lầnban chiều. Hổng tin chú ra xối mấy gàu thử coi…
Ông bất chợt nhìn tôi. Trong thâm tâm ông cứ tưởng tôi đã biết ông nhìn lén và sẽ hài tội, sẽ mét thím Hạnh vân, vân…
Không ngờ tôi “thơ ngây” chả biết gì hết. Gương mặt ông bình tĩnh trở lại. Ông nhìn tôi mấy giây, rồi nói:
– Ủa? Con tắm rồi à? Hồi nào?
Ông lại “chọc tức” tôi, muốn “qua mặt” tôi, nên làm bộ hỏi thế. Nhưng tôi vẫn thấy ông tội nghiệp. Ông đang biến thành kẻ nhỏ. Nhỏ lắm, nhỏ đến phải sợ tôi Ghê gớm thật. Dục vọng có khả năng dìm nhân cách của con người xuống vũng sâu. Nghe ông hỏi vậy, tôi tỉnh bơ trả lời:
– Dạ con mới tắm xong. Mát quá thôi. Chú tắm đi…
Tôi nói chữ “Chú tắm đi” với dáng điệu hơi lơi lã và ánh mắt thật “đĩ”. Ông chới với nhìn tôi với cặp mắt hoang mang nhưcon vật nằm trong bẫy nhìn ra. Không thể nào hiểu tại sao tôi lại dục ông đi tắm đến hai lần. Và ông càng chới với hơn khi nghe tôi thả câu tiếp thật nhỏ giọng:
– Chú cởi hết áo quần tắm thử coi. Mát hết chê. Nhưng khi tắm chú đừng nhìn lại bụi chuối nhen!!!
Ông không giật mình nữa, mà hoàn toàn hiểu ý tôi Ông thừa biết tôi muốn nói gì. Đã biểu ông cởi truồng ra tắm, còn bảo đừng nhìn lại bụi chuối. Tôi nói xa xăm như thế, có khờ dại bao nhiêu, chú cũng thừa hiểu tôi muốn gì.
Ông đứng dậy, nhìn ra sân để biết chắc thím Hạnh vẫn còn ngồi đó ăn trầu nói chuyện với anh Sâm. Ba chân bốn cẳng, ông chạy ngay ra giếng, cởi tung đồ ra, cho gàu xuống giếng múc nước xối nhưđiên. Tôi rón rén lại bụi chuối, chỗ ông đứng lúc nãy, lén nhìn.