VN88 VN88

Sao địt em sướng thế hỡi cô gái Cali – Truyện 18+

Tuấn lắc đầu. Chàng muốn vẫn gọi bà Biên là má. Chỉ cách xưng hô đó làm chàng không sống rời bà ra được. Lạ lùng không? Chàng lãng mạn kinh khủng đến thề sao. Mỗi cửa động làm tình, chàng nghĩ là làm với má thật chớ không phải má nuôi. Ghê gớm quá. Kinh tởm như loài ma quỷ súc sinh. Chàng là đứa con mồ côi, nhưng hồ sơ gốc tích trên giấy tờ thì chàng là kết quả của cuột tình loạn luân giữa đứa con và người mẹ, tại Thủ Thừa, tỉnh Long An.

Bà mẹ sinh xong, trốn khỏi nhà bảo sanh. Ma sơ mang hài nhi Tuấn về Gò Vấp nuôi. Ba mươi tháng Tư, chàng trôi dạt xuống thuyền, rồi lên đảo, rồi San Diego. Cái máo loạn luân Thủ Thừa vẫn còn luân lạc nơi Tuấn? Cái gốc tích ngạ quỷ súc sinh đó vẫn còn trong máu Tuấn. Nên Tuấn đam mê trong những lần làm tình với má nuôi tên Biên. Chàng đã sống chết với nó rồi, như tay nghiện ma tuý. Hai con vật nói tiếng người, cũng thế! Mỗi lần nhớ đến kỷ niệm êm đềm, bên đảo, Tuấn lại dắt bà Biên ra biể, tìm nơi vắng vẻ để làm tình, hoặc căng lều lên ngủ qua đêm, để tận hưởng lạc thú xác thịt.

Nghe bà Biên có chửa mà vẫn thèm đụ, chàng miệt mài. Đi học về ăn ba hột là bắt “má nuôi” cởi đồ nằm tênh hênh trên giường cho chàng ngắm đã txong trèo lên đụ. Nghĩa là chàng làm đúng lời yêu cầu: “Mỗi ngày con cố đụ sao cho má ra vài ba lần” Ngày bà khai hoa nở nhuỵ, chính Tuấn đích thân đưa bà đi. Trong giấy khai sinh của đứa bé, anh khai mình là cha. Nhưng mỗi lần đến thăm, anh lại gọi bà Biên là Mom. Cô y tá để ý và hỏi. Thì anh bảo đó là tục lệ Việt Nam khi gọi thân thương vợ mình. Baby được mười mấy ngày. Một hôm đi học về, Tuấn không thấy bà Biên cùng con mình đâu nữa, mà chỉ cón bức thư gắn trên thành tủ:
“Tuấn con. Vì bận học, Tuấn, Tuấn hoàn toàn không biết những rắc rối xảy ra cho má. Cảnh sát đến đây điều tra và hỏi xem Tuấn là gì của má, cũng như của baby. Má khai hết sự thật. Dù biết Tuấn không phải la con ruột của má, cảnh sát cũng khuyên má nên sống xa Tuấn. Họ bảo một là thế, hai là phải bắt Tuấn gọi má bằng em, để tránh ảnh hưởng xấu cho con chúng mình khi nó lớn lên. Má bảo má đã làm thế mà Tuấn không chịu. Họ bảo như thế là Tuấn bất thường. Sau này sẽ có thể xảy ra cho chính Tuấn và con gái của chúng mình.

Em nghe có lý đó. Cho nên em phải ra đi dù lòng đau mãnh liệt. Anh cứ yên trí em sẽ chẳng yêu ai ngoài anh. Em trách nhiệm về cuộc thia ly này. Vì lỗi em ngày yêu anh bên đảo không chịu xoá vết “má con”ngay từ đầu. Và đau khổ nhất, chính em cũng mê lối xưng hô đó, nhất là khi chúng mình “gần nhau’, chăn gối với nhau.

Con mình lớn lên, em cũng sẽ nói hết sự thật, có gì phải dấu khi Tuấn với em là người dưng, không máu mủ. Có baby bên cạnh, có lẽ em sẽ đỡ nhớ anh hơn. Chúc anh khoẻ mạnh, học giỏi và hạnh phúc với người khác. Nhớ: là đừng gọi người yêu mới bằng Má.

Hôn anh. Biên

Đọc xong thư, Tuấn điên khùng lên, đập phá hết đồ đạt trong nhà. Đốt hết quần áo và những gì dính đến kỷ niệm của “Má con” anh. Anh dọn lên Santa Ana. Người tình thứ hai của anh lại là một bà già: Bà Hải mẹ Quang. Anh gặp bà Hải chỉ với mục đích được gọi bà là Mom, được làm tình với người lớn tuổi như Mom, được bà Hải xem chàng như con. Rồi đến nay gặp Nguyệt, trẻ trung hơn. Anh tập làm người tình bình thường, nên gọi Nguyệtlà em, xưng anh. Thế mà, cách đây năm phút, khi sướng quá, đang ra Nguyệt lài gào ré lên: “Con ơi, hàm râu của con ác quá. Nó làm tê hết hồn má, hết nửa thân người má hết cuộc đời má…” Mà giọng Nguyệt giống hệt giọng của bà Biên. Nó làm sống dậy con ngạ quỷ súc sinh ở Tuấn, cái giòng oạn luân Thủ Thừa… Nên chàng trườn người lên, cắm cặc vào đụ Nguyệt mà la:
– Con lên đụ má đây. Con sẽ cho hết má đêm nay. Con muốn má phải ra mười lần với con, cho tới sáng.

Nằm dưới, Nguyệt bình tĩnh thưởng thức. Hoàn toàn không biết chất điên trong người Tuấn. Nguyệt lại còn toa rập, la gào thêm những chụ loạn luân như:
– Ừ, tha hồ đụ đi con. Đụ hết sức con, làm soa cho má buông tay, từ giã luôn cõi đời. Cám ơn con!

Như thế thì ai điên? Ai tỉnh đây? Có thể chàng thì điên. Nhưng Nguyệt phải tỉnh chứ. Hay Nguyệt cũng là đứa con mồ côi tại Thủ Thừa, vì sáng nay nàng đã gào lên giống hệt với Quang.

Tuấn đang đụ tàn canh gió lốc với Nguyệt mà lòng lại tưởng mình đang đụ bà má nuôi tên Biên, nên Tuấn nhắm mắt, miệt mài, tận lực. Tuấn nhớ bà Biên quá. Nhớ đến cõi lòng quặn đau từng chặp. Mỗi đàn bà có cái dâm tham trầm, cách biểu lộ cũng khác nhau. Tuấn nhớ bà Biên vì những trận làm tình đầu tiên bên đảo đã ăn sâu vào tiềm thức và tâm khảm Tuấn. Thấy biển là Tuấn thấy bà má nuôi. Nghe gió, nhìn trăng, nhìn ghềnh đá là ở đó có miệng cười, có suối tóc, có đôi vú và chòm lông đen quăn tít rậm rạp của bà Biên.
– Một lát nữa Tuấn ra trong lồn má nhen? Cho má một đứa con. Con má sẽ giống Tuấn khôngkhác chỗ nào.
– Trời ơi là Trời? Tuấn thảng thốt la lên như thế, mồ hôi vã ra khắp người. Chàng trách Trời cay nghiệt cứ bắt chàng phải nhớ má nuôi, nhớ đứa con bụ bẫm, nhớ căn lều, nhớ những đêm làm tình tới sáng ở San Diego.

Nghe Tuấn la trời, Nguyệt tưởng Tuấn sướng lắm, nên nàng càng nắc lên ầm ầm, cố làm những động tác mạnh bạo hơn cho Tuấn phải ra. Một lúc, Tuấn ra thật:
– Má ơi, hứng đi. Con đang tặng má đứa con đó. Đấy, một đứa, hai đứa, ba đứa… thật giống anh nhen?

Nguyệt nghe những tia tinh trùng Tuấn bắn xối xả vào. Sáng nay nàng cũng nghe như thế từ cặc Quang, rồi cũng gào la y chang như thế. Bây giờ cũng thế. Không biết Nguyệt còn nói với ai nữa, ngày mai?
– Sướng không em?
– Đụ mà không sướng thì làm gì mới sướng?
– Tuấn đụ nữa nhen? Dám nằm đây với Tuấn tới sáng không?
– Sợ Tuấn không đủ sức. Sợ Tuấn bỏ về nửa vời chớ.
Nhưng Tuấn giữ lời. Chàng đụ miệt mài bà Nguyệt, không ngừng, không nghỉ, không mệt, Cả ahi ra khỏi phòng lúc 8 giờ. Về đến nhà, rời khỏi nhà xe, Nguyệt mới thấm mệt, uể oải bước lên cầu thang. Chồng ba, bác sỹ Đoàn , đứng đón bà ngay hành lang:
– Trông em mệt mỏi quá vậy?
Vâng, em mệt thật. Nhưng vẫn khoẻ hơn nằm chèo queo ở nhà. Anh nên mừng vì em còn vác xác về đây.
– Suốt đêm qua em làm gì mà trông tiều tuỵ thế?
– Em làm gì hả? Em làm những điều anh không làm được.
– Với ai?
– Với một đàn ông. Với người khác giống, nhưng của nó còn hoạt động được. Nó không chết non như của anh.
– Em dám nói với anh như thế hả?
– Đó là sự thật. Hay anh muốn em nói dối? Em đã nói dối gần mười năm rồi, kể từ khi anh bất lực. Anh có nhớ lúc hai giờ sáng đêm qua em nói gì không? Em nói: “Đoàn ơi, ngón tay anh làm em sướng quá. Lưỡi anh làm em chết ngất, vân vân.” Đó, đó là những gào la giả dối, lừa lọ.c Không phải em có ác ý. Em làm thế để anh yên trí là me vẫn còn thương anh, cho anh hái thêm tiền ở phòng mạch. Nhưng thực ra em như nụ hoa khô nước, đang héo, và sắp chết khô.

VN88

Viết một bình luận