VN88 VN88

Sao địt em sướng thế hỡi cô gái Cali – Truyện 18+

Bất giác, Vinh trèo lên, cắm cặc vào đụ. Chàng quỳ lean, cầm đầu cặc hích hích mồng đốc. Mặt Nguyệt vẫn quay ngước lên khuôn hình. Mồm Nguyệt nói cái gì đó bé lắm, chỉ mình nàng nghe thấy. Và chỉ trong non 10 phút. Nguyệt nghe tử cung bắn ra, rất nhiều, rất nhiều tia cực sướng, và nàng mơ hồ ôm Vinh mà gọi:
– Chết rồi con ơi! Cả hai đã phạm tội. Mẹ đã nhịn được từ lúc con 17 tuổi. Mà bay giờ ma quỷ đã đẩy mẹ…
Nàng bỗng khóc, khóc ngon lành như em bé. Thấy tội nghiệp quá, Vinh ôm Nguyệt hôn lên tới tấp:
– Vinh đây. Em đùa dai chơi nay. Chả phải Chính đâu.
Một lần nữa, Vinh trợn to đôi mắt, há hốc mồm kinh nghạc khi Nguyệt vẫn nói trong tiếng khóc:
– Sao em lại ngừng? Đóng kịch nữa đi! Em vẫn là Chính đi! Chị đang sống trong hào quang của mộng mị. Chị đang lãng main với giây phút lãng main nhất trong đời. Và, chị đang hạnh phúc, hoan lạc. Em có tin không? Chị, chắc là hậu thân của người đàn bà bình thường. Bình thường thì có ai đụ suốt hai ngày, với cả ba cậu bé, ra gần hai mươi lần, thức suốt đêm, ngày không ăn, mà vẫn chưa thoả mãn? Bình thường mà chị có thể sống rất sống với vở kịch em đang diễn, dù biết em đang đóng kịch. Vinh! Van em, chị van em, tiếp tục đóng đi, đừng hạ màn, vì vai người mẹ trong chị vẫn còn ngây ngất…

Rồi Nguyệt ôm choàng lấy Vinh thật chặt, nói mơ hồ:
– Con về đây lúc nào? Làm sao con biết mẹ nằm đây?

Vinh chưa thấy người đàn bà nào lãng main, dâm đãng như Nguyệt. Quả suốt cả buổi chiều, luôn cả bay giờ, nàng đụ không dứt. Đụ tận tình, đụ tới nơi, mà gương mặt vẫn hồng hào, tươi khoẻ. Nguyệt đã trả lời dứt khoát với chồng qua điện thoại: “Chưa biết, em vẫn còn ôm đụ nó tơi bời đây. Có lẽ em đụ nó tới nửa đêm, hoặc tới sáng không chừng.” Nàng là con đàn bà ngoại hạng, Vinh nghĩ. Cái nhan sắc và thân hình trác tuyệt của Nguyệt cũng mang chất gì như liêu trai, thần bí. Lẽ ra ông Đoàn cũng chưa phải bất lực quá sớm như thế: đó là hậu quả trên 10 năm chăn gối qúa độ với người vợ ngoại hạng, dị kỳ. Bên ngoài, Nguyệt đoan trang, nghiêm nghị, sang trọng bao nhiêu thì bean trong bốc lửa, đam mê, dâm đãng bấy nhiêu! Rõ ràng Nguyệt đã tự kìm chế heat sức, mới không xảy ra việc gì, khi Chính cầm bó hoa đến gõ cửa phòng nàng vào một buổi sáng. Rõ ràng nàng đã tận lực làm người để chẳng có gì xảy ra khi nằm phơi nắng và biết Chính đang nhìn lén. Rồi buổi sáng cuối cùng, ngồi trên xe Chính đến nhà hàng ăn sáng. Nàng khám phá Chính đã mang theo hình nàng, nhiều tấm, video nàng nhiều cuốn, tấm hình nhỏ treo ở kính chiếu hậu… Nguyệt đã vờ nghiêm nghị để Chính không dám thò tay hái trái cấm. Chính cụt hứng, mắc cỡ. Vì chàng đã rắp tâm, đã mưu toán rất nhiều trong ý đồ muốn chiếm thân hình của Nguyệt. Nàng cũng tự hỏi: Nếu, nếu Chính điên rồ, mất tự chủ, đối với long tri, hạ xuống một hành động tấn công nàng thì việc gì sẽ xảy ra?

Ví dụ, Chính thừa lúc ông Đoàn vừa rời khỏi nhà buổi sáng, chàng mở cửa xông vào, trong khi Nguyệt đang trần truồng nằm dệt mộng mơ trên giường! Nguyệt có can đảm từ chối, hay ít ra có cửa chỉ trách mắng thằng con mang giòng máu đa dâm của nàng không? Nàng mừng, khi Chính quyết định vào nội trú để tránh cảnh lửa gần rơm. Nhưng nàng lại buồn, lại nhớ, khi không còn thấy Chính mỗi buổi sáng nhìn lén nàng tắm, từ cửa sổ. Như vậy thì bean trong Nguyệt có đến hai sinh vật sống đối chọi nhau.

Như vừa rồi, Nguyệt đã lãng main sống với vở kịch. Nàng vẫn sung sướng, khoái lạc, vẫn nghĩ Vinh là Chính. Vậy mà khi đã ra, Nguyệt lại ân hận đến phát ra tiếng khóc. Mà tiếng khóc đó cũng không thật luôn, vì khi Vinh định hạ màn chấm dứt, thì chính Nguyệt yêu cầu Vinh đóng nốt. Nguyệt kịch trong kịch. Sống mà như trong kịch. Kịch mà như sống, nên nàng mới ra chan chứa, ướt đẫm cửa mình , giọt thấm luôn tấm ra trắng phau trên giường Chính.

Vinh nằm dưới người Nguyệt, ôm mặt nàng ngắm thật lâu, để tìm hiểu Nguyệt là thật, hay là người mang nội tâm của một ngạ quỷ? Vì hắn đang nghe Nguyệt cà loan ngất ngư lên cặc hắn mà mắt nàng vẫn nhìn hình của Chính.
– Em hỏi thật, chị với Chính có gì với nhau chưa?

Nguyệt chả nghe gì heat, vì nàngđang du vào cõi mộng mơ nào thần thánh lắm, như một người đang phi ma tuý. Vinh lại lắc vai Nguyệt, hỏi lần nữa:
– Chị với Chính có gì với nhau chưa? Nói đi, nói đi rồi hai chúng mình đóng kịch tiếp!
– Nếu có, thì chị đâu để Chính vào nội trú. Nếu có, thì việc gì chị phải sống với vở kịch này, với em?
Nguyệt trả lời xong, Vinh trở mình ôm chặt nàng hỏi:
– Chị nằm đắp chăn, vờ ngủ, em mò chị, và mình đóng kịch như hồi nãy. Em cũng muốn sống lãng main thử xem sao. Vì đâu phải mình chị, mình Chính, cả em nữa, cũng là con súc sinh, ngạ quỷ! Cũng là thằng dâm đãng!

Nguyệt nằm bật ra, đắp chăn. Vinh bò từ cửa vào giường. Nguyệt vờ ngủ mà mắt vẫn nhìn lên khuôn hình trên tường. Vinh đứng thẳng lên ngắm gương mặt đẹp thần sầu của Nguyệt và cầm cặc sục mạnh. Rồi Vinh lại ngồi xuống cuối giường, len lén dở chăn ra, nhìn đôi bàn chân trằng muốt, dài, sợ Nguyệt “thức giấc”.

Nguyệt rút một cẳng lên. Chỉ còn để lại một. Vinh lại cúi xuống trang trong hôn. Bàn chân hơi cử động. Năm ngón chúm lại nhau, và triển gân, như vừa thu một cảm giác khoái lạc. Thình lình, chân kia, kẹp mí chăn, đắp kín lại heat. Vinh hụt hẫng. Chàng loay hoay tìm địa điểm khác, bò lên trên kia, vừa ngắm dung nhan Nguyệt, vừa hôn nhẹ bàn tay nàng đang để trên ngực.

Được một lúc thì bàn tay Nguyệt cụ cựa, làm mí chăn tụt xuống. Vú Nguyệt lộ ra đỏ hồng như quả đào chin tới. Vinh sục cặc mạnh hơn, và liều lĩnh hôn lên núm vú. Nguyệt lại cựa mình. Vinh chồm xuống hôn loan Nguyệt ngoài tấm chăn. Nguyệt không trở mình xuống mu loan mạnh hơn. Mông đít nàng hơi nhúc nhích, rồi tay Nguyệt tự động kép chăn, phơi luôn cặp vú nhọn hoắc, căng cứng.

Bây giờ thì tay Vinh luồn hẳn vàon trong, chạm chòm lông loan dày rậm của Nguyệt. Vinh hồi hộp để bàn tay nằm đó một lúc rồi mới xoa xoa mu loan. Bỗng Vinh ngừng lại vì Nguyệt vừa cựa mình, vờ giọng ngái ngủ:
– Ai đó? Anh Đoàn hả? Để em ngủ mà.
Miệng nói vậy, mà hai bắp vế Nguyệt dang rộng ra. Vinh bạo dạn hơn, đưa ngón tay chà nhẹ giữa khe loan. Nước dính ngón tay. Vinh lấy ra mút và nhìn mặt Nguyệt. Nàng vẫn hé mắt nhìn chăm chăm khuôn hình. Ngón tay Vinh lại vào, lần này dạn dĩ hơn, Vinh móc nhẹ hột le, rồi đè xuống chà. Hai bắp đùi Nguyệt rung. Mặt Nguyệt say đắm hơn, mông đít hẩy lên mạnh hơn.

Vinh dở chăn tốc lên, đặt mồm vào loan, bắt đầu như chàng đã làm với Nguyệt cả buổi chiều. Cho đến khi Vinh đút cặc sâu vào loan để đụ, thì Nguyệt đưa tay ôm choàng thân người Vinh và vẫn giọng ngáy ngủ:
– Sao dám cả gan vậy hả con trai?
– Tại con thèm mom quá, chịu không nổi.
– Đụ thôi, đừng ra trong mom nhen. Có chửa khổ lắm!
– Nhất định lần này con phải ra, con muốn mom có chửa.

Hai tay Nguyệt đè mạnh mông đít của Vinh xuống. Đít nàng lắc, sàng, như sàng gạo. Vinh chăm bẳm nắc ầm ầm. Tiếng phạch phạch nghe rất rõ. Cái giường của Chính rung rinh. Tấm hình của Chính cũng rung rinh. Nửa giờ, rồi bốn mươi lăm phút. Vinh đạt tuyệt đỉnh, la lên:
– Mom chuẩn bị đi! Con cho nè, con đang bắn ra đó, ra với con đi! Ra nhanh. Ối! Ối, sướng tuyệt trần, mom ơi!
– Đừng ra con ơi, cầm lại, cầm lại, đừng để mom có bầu!!!

Mồm nói thế, mà đít Nguyệt lại nâng cao lên, dở hổng cả người Vinh theo. Một cái sướng rạt rào, miên man, kéo thật dài, rồi mới im lặng. Trên kia, Chính vẫn cười, thân hình lực lưỡng, vô tư. Tấm hình đó là vai chính của màn kịch làm tình vô tiền khoáng hậu này.

Nguyệt nhắm mắt, tràn ngập hạnh phúc, trong khi Vinh nói:
– Con vẫn nằm đây, không xuống, sẽ đụ mom tiếp đến suốt đêm.
Ngoài kia, ông Đoàn đã về. Từ phòng ăn, ông gọi vào:
– Ngừng một lát, ra ăn rồi vào hưởng tiếp!

VN88

Viết một bình luận