VN88 VN88

Sao địt em sướng thế hỡi cô gái Cali – Truyện 18+

Ông Đoàn lăng xăng đi vào phòng khám. Ông chợt đứng lại, mắt hoa lên vì vừa nhìn thấy Hường nằm trên giường khám mà trên người không mảnh vải. Hường nhoẻn miệng cười. Cô làm thế vì sau một năm làm việc, cô bắt được “mạch” của bác sĩ Đoàn. Cô biết mười mươi ông Đoàn si mê cô. Muốn cái gì đó mà không dám nói, vì muốn giữ tư cách.
– Xin bác sĩ khám giùm em. Hường lẳng lơ nói.
Ông Đoàn lung túng. Ông thừa biết là Hường đang “chài” ông, nhưng ông không phản ứng gì được vì nhan sắc của Hường đã trác tuyệt, mà cơ thể khoả thân của Hường càng hấp dẫn, quyến rũ ghê hồn. Hường làm vài cử động mời mọc như thoa thoa trái vú, tay kia rà nhẹ chòm lông lồn, và môi thì hé ra, đầu lưỡi liếm ướt vành môi….Mặt ông Đoàn ngây ra như cậu bé đứng trước thùng kẹo. Bỗng ông chạy ra cửa, lật tấm bảng OPEN lại bên trong. Chữ CLOSED ra phía ngoài. Rồi khoái chặt cửa hai lần, xong trở lại phòng khám.
– Sao “khám” cho em mà bác sĩ phải khoá cửa Hường hỏi.
Ông Đoàn không trả lời nổi vì sắc đẹp và sự quyến rũ của Hường đã làm ông điên dại. Tất cả những thèm khát, si mê của ông đang được dịp túa ra. Làm việc chung chạ hằng ngày, Hường đã thật khéo léo nửa kín đáo, nửa mời mọc. Nàng biết lúc nào ông Đoàn sắp tỏ tình thì nàng ngừng lại, để cho ông phải nuốt nước miếng mà nhịn thèm.

Hường bắt ông lúc nào cũng phải nghĩ đến tên Phạm Thị Ngọc Hường ngay cả khi ông vào giường ngủ. “Sao khám cho em mà bác sĩ phải khoá cửa?” Hường hỏi như thế, và trả lời luôn rồi còn gì. Cử chỉ hoa tình của Hường sáng nay là mũi dao thọc vào các mụn bọc của ông Đoàn. Ông đưa tay đóng chặt cánh cửa phòng khám, khoá lại, rồi đứng như trời trồng. Ông sung sướng tê người khi Hường cho phép ông đóng cửa.
– Em đau làm sao? Chỗ nào? Đoàn hỏi.
Ông Đoàn vờ hỏi cho có gì để hỏi. Miệng hỏi mà mắt ông nhìn không rời hạ bộ cửa Hường. Hường vừa xoa xoa chòm lông lồn vừa nói giọng thật nhỏ:
– Em đau ở đây nè! Không phải đau, mà nó ngứa ngáy khó chịu quá, bác sĩ ơi! Làm sao gíup em…cho nó ….

Nói tới đó, Hường ngừng lại, dang rộng hai bắp đùi trắng noon ra. Bàn tay nàng năm ngón bụm trọn cửa mình. Mắt nàng nhắm lại, cằm ngước lên, rên nho nhỏ:
– Nó hành em cả đêm. Ngủ không được bác sĩ ơi…

Năm đó thì ông Đoàn vẫn còn “mạch khỏe”, chưa liệt dương. Cho nên cái quần ông Đoàn một đống. Thay vì lấy dụng cụ để khám như đã làm với khách, ông bắc ghế ngồi cuối giường, nhìn trực chỉ vào lồn cô y tá.

Hường lấy bàn tay ra, trình hết phần da thịt hấp dẫn trước mắt bác sĩ, rồi nhõng nhẽo:
– Đó, bác sĩ coi kỹ giùm em đi! Em khó chịu lắm…

Vừa nói, Hường vừa dang rộng thêm hai bắp đùi. Hường tẳm sẵn nước hoa. Mùi thơm hực lên. Đầu ông Đoàn bỗng cúi sát xuống. Hai tay ông bợ mông đít Hường lên. Mặt ông hôn đắm đuối, nồng nàn lồn Hường. Môi ông gắn vào hai mép lồn:
– Đó, đó, bác sĩ. Ngay chỗ đó đó. Bác sĩ làm sao cho em hết khó chịu đi. Nhứt là cái hột khốn nạn phía trên. Nó..nó…giựt quá chừng là giựt, cả đêm, rồi sáng nay nữa…

Môi ông Đoàn di chuyển lên và ngậm nút ngon lành hột le. Hường chọn giờ này là tuyệt nhất vì không có khách hàng. Giờ nàng thì bà Nguyệt vẫn còn say giấc ở nhà, đến trưa mới ra tới. Giây điện thoại Hường đã rút ra. Không ai gọi vào được. Bác sĩ Đoàn đang ngất ngây chới với trong bay của Hường. Ông si mê thả con lợn lòng chạy tung tăng trong hoả mù của Hường, dù biết rõ có nguy hiểm. Ông không cần. Vì bất quá Hường bày cảnh này để làm tiền ông là cùng. Mà tiền ông thì đốt cả thành phố Bolsa cũng chưa hết.

Hai bắp vế Hường khẽ kẹp đầu ông Đoàn lại. Hai tay Hường đan vào tóc ông vò nhẹ. Miệng Hường rên lên khe khẽ những câu như:
– Anh phải cho em một đứa con giống hệt anh, nghe không?
– Anh phải làm sao cho em hết nứng, vì mỗi lần nghĩ tới anh là cái hột anh đang ngậm đó, nó giựt khó chịu lắm. Anh nút hột le hay lắm Đoàn ơi! Nút mạnh thêm lên, em đang chết…

Chỉ cần nghe Hường rên thắm thiết những câu như thế đến vua Đường cũng mất ngai vàng, nói gì tới bác sĩ Đoàn. Ông Đoàn tự an ủi mình rằng Hường đang sướng thật sự, chứ không giả dối để chài ông. Vì ông thoáng thấy nước lồn Hường ra ướt đẵm hột le, ướt đẵm hai mép lồn. Cả mông đít của Hường cũng giật tung theo từng động tác nút hột le của Đoàn. Cộng thêm, hai bắp vế Hường rung rung. Hai bàn tay nàng đang cuồng dại vò tóc ông. Mồm nàng thì không ngừng rên, gào tha thiết:
– Anh khám bệnh như thế này thì bụng em phải “sưng” lên. Giời ơi! Làm bác sĩ mà anh cũng biết bú lồn nữa hả anh Đoàn. Cái hột khốn nạn đó, nò mà còn đòi đụ nữa Đoàn ơi! Đụ là sao? Anh có biết không anh? “Trị” giùm cho em chút nữa đi anh!

Đoàn đứng thẳng lên, cởi quần, cởi áo. Ông làm thật lẹ. Banh đùi Hường ra, cắm cặc vào, nằm sát lên Hường, ôm mặt nàng hôn thê thiết như thuở bé giờ chàng chưa từng được hôn. Hường quấn lấy bác sĩ, nút lưỡi, hẩy mông lên theo từng nhịp nắc của Đoàn, và sung sướng vì mộng của nàng đã thành sự thật: “làm bé một bác sĩ giàu có!”. Nàng hiểu sáng nay chỉ là sáng mở màn cho những ngày hoàng đạo sắp tới. Nàng biết Đoàn sẽ chẳng dám buông bỏ nàng vì sợ nàng làm tai tiếng. Đoàn không can đảm chấm dứt mối tình vụng trộm này vì Hường quá đẹp, còn trẻ, duyên dáng….

Hường quyết có con với bác sĩ Đoàn, đó là mục tiêu tối hậu. Cho nên nàng đang xổ các chiêu, mới nhìn qua thì tưởng của gái thơ ngây. Kỳ thật đó là những xảo thuật tân kỳ của một đàn bà từng trải, tung lưới bắt cho được con cá mập! Nàng không ngớt hỏi khẽ bên tai bác sĩ:
– Đụ là thế này đây hả? Anh Đoàn? Hèn chi em cảm thấy bớt khó chịu ngay. Anh “trị bệnh” hay thật! Trị cho em vài ba tiếng nghe anh? Sướng quá đi Đoàn ơi là Đoàn!

Sáng hôm đó, phòng mạch của Đoàn hoàn toàn yên tĩnh. Không có một người khách nào đến gõ cửa. Vì Hường đã khéo léo lấy hẹn tất cả vào buổi chiều từ một giờ. Cũng chẳng có ai gọi vào vì Hường đã rút giây điện thoại. Chỉ có một “nhân chứng” duy nhất lúc đó là cái máy thu âm, do Hường bí mật đặt cạnh giường khám mà Đoàn hoàn toàn không biết. Nó thu rõ ràng từng lời tỏ tình, từng tiếng rên tục tĩu, từng tiếng động trong lúc hai người làm tình. Cho nên suốt ba tiếng đồng hồ sáng hôm đó, bác sĩ Đoàn đã hoàn toàn cho chân vào rọ, dúi đầu vào cái bẫy tinh vi do Hường bủa.

Đụ Hường được một lúc, Đoàn sướng quá muốn ra. Hường nhận biết nên stop lại bằng cách nói khéo:
– Anh có cách “trị bệnh” nào khác để làm cho em cũng sướng và “khỏi” khó chịu ở cửa mình không?
Đoàn mừng quá. Hường đã stop chàng đúng lúc. Chàng định ngưng đụ để xin Hường cho chàng bú lồn. Thì Hường đã hỏi như thế. Nên Đoàn nói:
– Đừng gọi anh là bác sĩ nữa. Anh liều mạng giao hợp với em sáng nay là em biết anh đã yêu em chừng nào? Anh có vợ. Điều đó em rõ. Nhưng ở em có cái gì khó nói lắm, làm anh quên mất người vợ yêu quý ở nhà. Nhiều khi anh ước ao, chỉ ước ao thôi, là làm sao được có em bên cạnh suốt quãng đời còn lại của anh…

Hường sướng điên người lên. Không phải sướng xác thịt, mà nàng sướng vì đã chài được “con dê dại gái” giàu sụ này. Nàng vờ ôm Đoàn khắn khít, nói thì thầm:
– Anh còn cách trị bệnh nào khác không? Em đang chờ…

Đoàn từ từ rút cặc ra, hôn nư hai trái vú của Hường. Tay chàng rà xuống chòm lông lồn, chạm vào vùng nước ướt nhẹt ở cửa mình Hường. Cô nàng thở mạnh rên âm ư không thành tiếng, và cứ đẩy đầu Đoàn vào hạ bộ. Mông nàng hẩy lên. Hường không nói, nhưng Đoàn biết là Hường đòi được bú. Thế là hai đùi trắng phau của Hường dang rộng ra. Bác sĩ Đoàn dùng lưỡi làm cho người đẹp lăn lộn, quằn quại, như con cá mắc cạn trên ruộng khô. Ban đầu Hường chỉ vờ đóng kịch để bủa vây Đoàn dại gái. Nhưng khi lưỡi Đoàn vào đánh phá, thì Hường phải sống thật với nhân vật tình nhân. Nàng kẹp chặt đầu bác sĩ Đoàn, hẩy mông lên làm Đoàn phải cử động theo, đến ngộp thở. Hường bứt tóc Đoàn, la thê thiết, lặp lại lời Đoàn lúc nãy:
– Em cũng liều mạng hiến anh đời con gái bởi vì em cũng yêu anh. Em biết anh có vợ. Em đang làm việc liều lĩnh. Anh thực sự yêu em hơn chị Nguyệt ở nhà hả? Hân hạnh cho em quá. Nếu anh không chê, hai đứa mình có thể lén lút làm vợ chồng cho đến ngày anh nhắm mắt.

VN88

Viết một bình luận