Dì Theresa. Bà mập trắng, tuổi khoảng 27. Bà rất thích dự party, nhảy đầm và cắm trại. Bà mặc áo giòng nhưng cólối sống phóng túng, hiện sinh, nhất là không tin Chúa bắt loài người phải xa lánh tình dục. Cách suy nghĩ, ănnói và sống của Dì phải nói là “loạn”. Vinh làm quen với bà ở lần cắm trại hè năm ngoái khi Vinh chèo ghe phao vào trong một nhánh lạch ủa Đại hồ (Great Lake) câu cá.
Vinh mời Dì đi. Trên ghe chỉ có hai người.
– Ở Việt Nam Vinh có đi câu cá như thế này không?
– Lúc đó em còn bé, chưa biết gì, chỉ biết đi học.
– Bao nhiêu tuổi mà bé?
– Mười hai.
– Connít Mỹ ở đây, vào tuổi đó là biết hết. Không biết thì nhà trường cũng dạy cho, trai cũng như gái.
– Ở Việt Nam các thầy giáo cũng dạy cho tụi em chữ nghĩa.
– Không, dì muốn nói họ dạy sex (tình dục) cho trẻ em.
– Vâng, cái đó thì ở Việt Nam không có. Qua đây em được các cô thầy dạy rất kỹ, nhất là vệ sinh tình dục.
– Họ dạy kỹ, mà em hiểu có kỹ không?
– Hiểu chớ. Với lại tuổi này rồi, không học, tự nhiên em cũng biết. Trời đất, ủa quên, Thiên Chúa ban bẩm sinh cho mỗi sinh vật đều biết tình dục, khi họ lớn lên.
– Em được 16 chưa?
– Trên, 16 tuổi 7 tháng, em như mười bảy. Nhờ sống ở Mỹ, nên hiểu biết của em về mọi thứ, phải nói em đã 20. Em yêu nước Mỹ, yêu tất cả của xứ cờ hoa… Trai gái ở đây tự nhiên. Thích là hẹn nhau, cho nhau, rồi không vương vấn. Ngày mai có thể xem nhau như người xa lạ. I like it! Em thích thế. Tình dục được xem như món ăn, thức uống. Thèm thì ăn. Đã thèm thì ngừng…
Vinh suy diễn như một cậu Mỹ con. Dì Therasa ngồi câu cá mà trí óc vờn quyện theo một ý nghĩ gì không tên. Chỗ họ đậu nghe câu cá là một khúc lạch nhỏ vắn vẻ, đìu hiu. Nước trong xanh, phẳng lặng như tờ. Hai bên bờ là những lùm tranh nước, ống thẳng, mọc um tùm dưới những cây haoàng sứ, cây sồi, toả nhánh với lá dày rậm, che cả ánh mặt trời. Làm mọi vật ở đây tươi mát, thanh tịnh, hoang vu.
Đối thoại của hai người bỗng đi sâu vào vấn đề tình dục, một cách rất tự nhiên:
– Thế em đã gần gụi một girl friend nào chưa?
– Come on! Dì Theresa! Em gần 17 tuổi rồi mà Dì. Em không còn nhớ nổi mình đã gần bao nhiêu cô rồi đấy dì ạ. Thế còn dì? Chắc dì đi tu, nên dì chả thiết nó lắm.
– Không đúng, như em nói hồi nãy, Thiên chúa ban bẩm sinh cho mỗi sinh vật đều biết tình dục, và tình dục là món ăn, thức uống. Không nhịn ăn được thì sao dì phải nhịn tình dục? Cho nên…
Vinh trố mắt nhìn dì Theresa. Chàng thực sự không bao giờ dám nghĩ nữ tu này đã trả lời tự nhiên như thế.
Bỗng con cá đớp mồi cần câu của Dì. Dì giật lên. Một con cá lớn như cá chẽm, níu cần của Dì công xuống. Cả hai la oai oải. Vinh đến phụ đưa con cá lên. Lúc cầm con cá, vô tình tay Vinh nắm luôn tay Dì, một lúc. Họ nhìn nhau, không gỡ tay ra. Con cá rơi xuống khoang ghe, nhảy tong tong. Vinh sợ nó phóng xuống nước, chạy vội lại chụp. Hai người làm chiếc thuyền con chòng chành, suýt ngã. Dì ôm Vinh cứng ngắt. Vinh cũng choàng tay qua người Dì, giữ chặt. Không biết cả hai vô tình, hay cố ý.
Hai người đứng sát vào nhau, đối diện. Mắt nhìn mắt. Môi đối diện môi. Trên kia, tiếng những con chim lạ kêu buồn rả rich. Gió hiu hiu dưới lạch thổi lên hiền lạnh, thơm mát. Mặt Vinh bay sà rất nhẹ xuống. Hai môi Dì nở ra. Mắt Dì sụp xuống. Cằm Dì ngước lên. Mặt hơi nghiêng, chờ. Và…quanh đó yên tịnh, chỉ còn tiếng rên âm ư từ cổ họng hai người trồi lên, ray rức!
Trước khi tắt thở, con cá chẽm nằm kia còn được hân hạnh nhìn nụ hôn nồng say, da diết của Theresa và Vinh 16. Môi hai người bị dán keo! Vì nụ hôn dài trên 10 phút. Con cá chưa chết. Thỉnh thoảng cong người lên, đập đuôi một cái. Hình như nó cũng bị kích thích bởi mối tình kỳ lạ của một nữ tu và một học sinh. Hai người gở môi ra, nhìn nhau gắn bó, rồi lại ôm nhau sát hơn, chuyền lưỡi vào sâu hơn, thực hiện cái bẩm sinh trời đất ban cho….
– Lỗi tại con cá, chớ không phải chúng mình! Dì đùa khéo.
– Đúng, you are right! Không có con cá, chúng mình đã chẳng hôn nhau và ôm nhau như nhân tình.
– Dì thả con cá lại với giòng sông nhé?
– Sao vậy?
– Vì bạn gái, hay bạn trai của nó sẽ nhớ nó. Và như vậy mình không những giết nó, mà còn giết bẩm sinh của con cá bạn nó, đang dọc ngang tìm nó, không dứt!
Vinh gật đầu. Dì cúi xuống cầm con cá, vứt xuống sông. Cá lội biến dạng, thật nhanh. Nhìn theo, Dì mỉm cười thật nhân hậu. Xong ngước lên, nhìn Vinh, nói:
– Đó, theo dì, tu là thế. Làm cho mọi chúng sinh có cơ hội đồng đều tận hưởng những gì thiên chúa cho. Chặt đứt, hay chận đứng, bóp chẹt giòng sinh lực, hoặc ngăn cấm sự phát triển hồn nhiên, thiên nhiên của bất cứ sinh vật nào, đều có tội. Nói theo Vinh, tình dục là thức ăn, thức uống, không có, sẽ mất tự nhiên. Cho nên…
Dì chỉ nói tới đó, tay Vinh, hai cánh tay vạm vỡ, quàng ôm dì sát mí, rồi họ lại tìm môi, như dưới kia, những con cá đang làm tình mỗi ngày cả trăm lần. Vinh hỏi:
– Ở đây “tiện” không hả dì Theresa?
– Vào trong xa kia một chút nữa, và trên đất, có lẽ tiện hơn.
Vinh chèo thêm một quãng xa. Đến một khoảnh đất vắng, có bóng cây che, cà những lùm tranh nước chằng chị thì ngừng lại. Cả hai nhảy lên bờ, ngồi xuống trên đám cỏ. Dì Theresa tự động nằm ngửa ra. Vinh chồm theo và lại hôn say đắm….Vinh gát một chân lên nửa người phía dưới của Dì, và chàng cố ý cho đầu gối mình chạm mạnh mu lồn của Dì, đè xuống. Hơi thở của Dì mạnh hơn. Hai mí mắt Dì đóng hờ lại, chừa tí tròng trắng đam mê, như người đã tắt nghỉ. Gương mặt nữ tu hồng lên như đoá hoa. Tay Vinh gở cái khăn xanh viền trắng phủ trên tóc khỏi đầu Dì. Mớ tóc nâu bung lên, bồng bềnh trong gió nhẹ. Dì chỉ còn là thiếu nữ khát tình, không nói, nhưng gương mặt đòi hỏi găng lắm, khấp thiết lắm. Vinh lần tay mở cúc áo của mình, cởi thắt lưng của mình và quờ quạng lên ngực Theresa:
– Em cũng muốn thả “con cá” của em luôn.
– Vinh muốn thả nó đi đâu? Dì hỏi.
– Vào sông lạch của Dì. Vì nó đang bị bẩm sinh đòi hỏi.
Vinh nhìn cặp lông mày dày rậm đen nâu trên mặt Theresa, tay bóp trái vú no cứng trong chiếc áo giòng, rồi hỏi:
– Chắc “sông lạch” của Dì cũng mọc đầy hoa cỏ?
– Dĩ nhiên! Tại sao?
– Vì cặp lông mày của Dì rậm lắm. Em muốn thấy, muốn nhảy xuống sông lạch đó uống nước. Được không?