Tuyết đứng sát vào Fred hơn. Nàng cố tình chạm vào phần hạ bộ của Fred, để thăm dò xem Fred có chút gì cảm hứng:
– Bộ anh tưởng em không có khả năng tìm cho mình một kép trẻ da đen? Yêu anh, không phải chỉ vì em tò mò muốn lấy cho được phần xác thịt. Mà con luôn cả phần trí thức, và tư cách mô phạm của anh…
Bây giờ thì vòng tay Tuyết đã ôm giáp cái eo của Fred. Và, Tuyết bật vui hẳn trong lòng khi nàng nghe hạ bộ của Fred cương cứng bên trong. Tuyết nhón hai chân lên, bá cổ Fred, đòi hôn môi Fred, vì Tuyết biết, cứng cỏi cho mấy , “nước đá để ngoài nắng rồi nó cũng tan”.
Fred chùng lòng thật. Vì biết nguy hiểm nhưng nơi đây, trong phòng ngủ này, chỉ có chàng với cô bé 15 tuổi. Thân hình tuy nhỏ của Tuyết đã nở đều đặn ở các bộ phận sinh dục. Nhất là hai trái vú có vẻ là của cô gái 17. Rồi gương mặt non nớt, thơ ngây với mái tóc đen huyền củ anàng đã làm phần ham muốn sinh lý bẩm sinh của giống da đen chợt bốc lên. Với lại Tuyết cho hcàng hai chọn lựa: một là âm thầm cho em yêu, bằng xác thịt không thôi cũng được. Hai là vào tù vì Tuyết sẽ vu cáo. Thấy Fred đứng yên như nghĩ ngợi, Tuyết luồn tay vào áo chàng, xoa xoa chòm lông ngực xoắn xoắn như những con ốc bám vào da thịt bộ ngực nở nang của chàng.
– Tuyết có biết cửa phòng khách của tôi chưa đóng không?
– Em đã đóng và khoá kỹ trước khi vào đây.
– Và cửa phòng này nữa…
– Mình đã làm gì đâu mà phải khoá cửa phòng?
– Tuyết đang ôm tôi, đang cởi cúc áo tôi để sờ ngực, Tuyết đã chạm người vào hạ bộ của tôi… Chừng đó, đủ tôi lãnh ít nhất 10 năm tù.
Tuyết ngẩng mặt lên nhìn giáo sư Fred, cười khoái chí. Vì em hiểu Fred vờ nói thế cũng có. Mà phần cốt yếu là Fred đã gáin tiếp thoả thuận. Chàng muốn nếu có gì xảy ra cho chàng và Tuyết, thì phải thật kín đáo, riêng tư. Tuyết nhảy tung tăng lại khoá cánh cửa phòng, rồi đứng đó, quay nhìn thẳng Fred. Trông chàng thê thảm đến tội nghiệp. Lòng cũng muốn mà tim thì đập. Nhưng đâu còn chọn lựa nào hơn.
Tuyết cởi mấy cúc áo của chiếc áo lạnh, thoát ra và ném bừa nó dưới thảm. Rồi đến những cúc áo của chiếc áo đầm. Khi Tuyết cởi nó ra khỏi phần trên, phơi bộ ngực căng phồng trong chiếc áo xú chiêng, thì mắt Fred bỗng khờ dại, chàng dựa lưng ngay vào cửa tủ. Tuyết vẫn đứng đó tiếp tục thoát y. Cái áo đầm đã ra khỏi người Tuyết, và thân Tuyết chỉ còn có hai mảnh mỏng dánh, nhỏ xíu. Nhất là cái xì líp, chỗ âm hộ, màu xam xám lộ hẳn lên, cồm cộm, che cái mu lồn no ứ, trông thật quyến rũ, mời gọi, khiêu dâm.
Fred giả tỉnh. Nhưng chàng vừa nuốt nước miếng. Tuyết đưa hai tay ra phía sau mở khuy xứ chiêng. Cái áo lỏng ra, trệ xuống, cho Fred thấy hai quả đào chin tới trắng hồng, mơn moon, như mới được hái từ trên cây. Tuyết thấy rõ cái quần của Fred đội lên một cục. “Nước đá đang bắt đầu tan trong nắng”. Cái nóng hực lửa của thân người 15 Tuyết đã làm nghị lực, mô phạm, tư cách, trí thức của Fred hoàn toàn tê liệt. Cách đó 10 phút, chàng còn vững vàng đưa đủ lý do để lắc đầu với lời mời mọc của giai nhân. Nhưng bây giờ, trời đất ơi! My God! Hai ngón tay của Tuyết đang bình thản xỏ vào hai bên xì líp, tuột nó xuống, xuống dần…
Đến gần đầu gối, đến ống quyển, mắc cá rồi vọt thoát ra khỏi thân người Tuyết lúc nào không biết. Còn cái xú chiêng thì đã gần như tự động rơi xuống khỏi hai cánh tay Tuyết và được nàng ném văng ra xa tận đầu giường. Trần như nhộng. Tròn trịa. Không một khoảnh da thịt nào của Tuyết mà không cám dỗ, không mời mọc. Tuyết “kêu gọi”:
– Anh còn đợi Tuyết mời mọc như thế nào nữa ? Cửa đã đóng hai cánh. Em đã không còn mảnh vải che thân. Phần còn lại là anh. Em thật tình yêu anh, Fred! Thề với trời đất là em chẳng có một âm mưu nào đen tối để làm nhục anh đâu. Em đã dọn sẵn hết lên bàn. Anh chỉ cần…
Fred lại thở ra rồi cử động. Tay chàng lần mở thắt long, khuy áo và cuối cùng, Fred cũng như Tuyết, trần như nhộng, dương con cặc đen thui dài thong ra phía trước… Tuyết mê quá, nhảy bổ lại, quỳ xuống, nâng cặc Fred lên mà hôn thân yêu cuồng nhiệt. Cả đời Fred, chưa bao giờ chàng được ai hôn của quý chàng bằng mũi. Hai bàn tay nhỏ nhắn của gái 15 đã trân trọng nâng “thằng bé” mập ù đen láy của Fred lên mà hôn tới, hôn lui. Nó gồ ghề thật, trông nó hoặm xự hơn bất cứ cặc của kép Việt Nam nào Tuyết đã ngủ qua trước đây. Tuyết chà khúc gân cứng đó lên trán, lên mắt, lên má nàng rồi bất thần, Tuyết nâng cặc lên, hôn hai trứng dái to đồ sộ của Fred. Nàng ngậm vào nút ngất ngư. Fred ngẩng mặt lên không trung, chợt phát ra tiếng rên:
– My God! Con có ở tù cũng không sao! Con đã làm hết cách để cự tuyệt, mà rồi cuối cùng, cũng đành buông súng đầu hàng. Xin God che chở cho con trong hành động rất người này.
Tuyết khoái quá. Em yên trí là Fred đã phủ phục trước nhan sắc và quyến rũ của nàng. Tuyết đứng thẳng dậy, cầm cặc Fred hích hích vào mu lồn của em. Tuyết dạng hai chân cho đầu cặc Fred quẹt nước lồn ở cửa mình em, rồi Tuyết kẹp nó ở đó, ngoài cửa mình. Em nhón lên, níu cổ Fred xuống, tìm cho mình nụ hôn dây dưa, nồng ngất. Hai tay Fred không làm “khách bàng quang” nữa. Mà đã nhảy vào vòng chiến, tham dự. Chàng ôm chặt mái tóc huyền của Tuyết, vai Tuyết, lưng Tuyết, cánh tay Tuyết.
– Em muốn được vào trong anh, ngay lập tức, được không?
Fred chẳng trả lời, mà cho một tay xuống, cầm dương vật nóng hổi của chàng, đâm vào miệng lồn Tuyết. Tuyết hẩy tới, bá cổ Fred, co hai chân vòng quấn lưng Fred. Thế là cả hai sát dí vào nhau, không rời nửa ly. Hình như Fred chẳng còn biết trời mây, non nước nào nữa. Chàng nhắm mắt ngây ngất, chìm xuống đáy sâu vực nước xác thịt, khi Tuyết ôm cứng chàng mà hẩy đít tới nắc. Fred quên hết tiếng còi hụ xe cảnh sát. Quên cái còng tay, quên cảnh pháp đình, quên nhà jail của Cali, quên luôn những năm tháng nằm vùi trong bốn bức tường, bị bọn đầu trộm, đuôi cướp đè chàng mà hành hạ, lắp đít, bú cặc…
Nhưng như Tuyết đã bảo: “Thề với Trời đất là em chẳng có một âm mưu đen tối nào để làm nhục anh đâu!” Nếu quả tình như thế, thì việc chọn lựa này của Tuyết nghe có lý hơn. Vì cả đời chàng, cho đến chết, có thiếu nữ 15 nào người ngoại quốc, mà là học trò của mình, tự dẫn xác tới dâng hiến không điều kiện cho chàng tha hồ hưởng? Sướng quá. Tuyết thì thầm:
– Thầy ơi! Con thoả nguyện quá. Thầy là giấc mơ của em, nhiều đêm. Hôm nay, chỉ một ngày, thầy có trọn quyền muốn hưởng gì ở em cũng được. Rồi nếu thấy thích, vừa ý, gọi em. Mình lại tiếp nối những ngày hạnh phúc khác. Nhưng riêng hôm nay, thầh phải ở nhà cho con thoả mãn tận cùng.
– Không đâu Tuyết! Anh chỉ xin Tuyết giữ thật kín việc chung chạ xác thịt này. Anh đang bỏ một chân trong ngục rồi. Mỗi ngày, Tuyết hãy cho anh một giờ, tại đây. Nếu được thì suốt đời anh. Tuyết có hứa như thế không?
Mừng quá. Như chiến sĩ đã cầm cờ nhảy vào thành địch. Cái chiến thắng do công Tuyết dàn ra đã từ lâu, hôm nay mới đạt đến vinh quang. Tuyết gật đầu lia lịa. Và không hiểu sao Tuyết chợt mê đắm chàng giáo sư da đen này một cách kinh khủng. Không phải hôm nay, mà từ ngày vào học High School ở San Gabbriel. Tuyết bắt Fred đặt em nằm ngửa trên giường nệm, kéo kín màn cửa sổ lại. Căn phòng mờ mờ. Cái lạnh ngoài trời làm cho căn phòng mát hẳn. Tuyết dạng hai chân ra, phơi lồn, bắt Fred bú.
Tấm thân bồ tượng của Fred so với Tuyết trong như con voi với con nai. Cách biệt xa vời. Cả dương vật đồ sộ của Fred, chính chàng cũng không hề dám nghĩ là nó sẽ vào thênh thang trong lồn Tuyết, ráo rọn, nhẹ nhàng. Chàng đưa môi xuống, banh háng Tuyết ra, bú thiết tha, rào rạt hai cái mép. Rồi Fred quét hàm râu trên ở hột le. Tuyết rướn mình lên. Hai chân co lại, ểnh toàn thể cặp mông no tròn lên không mà hét. Dù ếm giọng lắm, nghe cũng thê thảm như ngàn lời khóc:
– Fred ơi! Cái đó là cái gì vậy? Ah bỏ kiến vào lồn em hả. Sướng, đã ngứa, khích dâm, chết em Fred ơi. Anh quét như vậy thì đàn bà lớn tuổi cũng chết chớ nói gì tuổi em. Sướng hơn đụ nữa anh ơi. Đừng bỏ em nghe Fred!
Lần đầu tiên, Fred được bú một cái lồn Á Châu. Nó nhỏ nhắn, xinh xắn, mà nơi nào cũng hồng đỏ lên. Những sợi lông lồn lưa thưa, ngăn ngắn. Lồn 15! Cái lồn nhỏ xíu đó đã tiếp thu hết khúc gân đồ sộ của Fred! Đã đụ rồi mà Fred cũng chưa tin. Nó như một huyền thoại. Như chuyện giả tưởng. Làm sao? Cách thế nào lồn Tuyết đã chịu được hết chiều dài lẫn chiều ngang ghê gớm của con cặc Mỹ đen đó? Fred hoàn toàn không hiểu. Chàng đang tận tình dùng hàm ria con kiến để làm cho Tuyết la khàn giọng.
– I come, I come. Em ra, em ra Fred ơi. Chịu không nổi nữa Fred ơi. Liếm cho hết nước của em đi rồi nằm ngửa ra cho em trả ơn. Trời ơi! You kill me, Fred!
“Anh giết em Fred ơ!i” Tuyết chỉ la có chừng đó, rồi buông hết, rã rời thân xác, mềm nhũn tứ chi, thở và thở…
Fred ngồi xuống, nâng nửa người Tuyết lên mà ấm, mà cưng mà nựng như nựng một baby. Bây giờ thì chính chàng cố làm sao cho Tuyết thương chàng hơn vì chàng sợ tuổi trẻ Tuyết sẽ làm nàng nhàm chán một giáo sư lớn tuổi . Đôi mắt Tuyết còn nhắm nghiền, còn dính chặt với cơn sướng rạt rào vừa rồi. Em chưa tỉnh hẳn, thì bên tai, Tuyết nghe Fred nói:
– Em muốn bú anh, hay để anh đụ em?
– Cái nào cũng được. Bề gì, em cũng phải đụ anh cho tới chiều tối. Nên cái nào trước cũng được. Thank you!
Chợt nhìn thấy cặp vú đẹp mỹ miều của Tuyết Fred nhìn chết sửng. Làm sao Mỹ đen nào có cặp vú đẹp lạ lùng như thế được. Fred bú, rồi bóp, nhồi. Bàn tay hộ pháp của Fred sờ vào trái vú trông như bàn tay của lực sỹ da đen cầm quả bóng Tennis. Chàng đang xây mộng vàng: có thể nào chàng lấy Tuyết làm vợ không? Có thể nào gia đình học thức giàu có của Tuyết chấp nhận một Mỹ đen làm rể không? Và tuổi tác, và sắc vóc…
Fred, nếu bước vào nhà bác sĩ Đoàn, thì nước da chàng sẽ làm cả nhà “khiếp hãi”. Khiếp hãi không phải Fred có dáng dấp hung bạo, khó thương. Mà chính vì những định kiến, những ác cảm sẵn có của mọi người về da đen. Nói đến da đen, dù là một bác sĩ, cũng có cái gì khó cho thiên hạ kính nể hoàn toàn. Rồi lại thêm những tai tiếng khó quên của O.J. Simpson., Michael Jackson, Mike Tyson v.v…