Một ngón tay, chỉ một ngón thôi, Nguyệt rà cửa mình rồi đâm vào nhẹ nhẹ, thụt. Nguyệt cố hết sức làm đủ cánh mà sao nó vẫn không đạt được tuyệt đỉnh. Tức quá, Nguyệt quay số bà Hải và phần trần:
– Chị ác quá. Khi không gieo vô đầu em hình ảnh của những cậu bé 13, 14 tuổi, để em thèm nhỏ giải ra. Em dùng một ngón, tưởng tượng nó là cặc của một cu cậu….Mà sao vẫn không tới nơi. Có cách nào chị dẫn tới cho em một bé con tuổi đó, cho em hưởng ngay. Bao nhiêu cũng được. Em thèm lắm chị ơi!
– Khiếp! Dâm thế là cùng. Bây giờ có thằng này, nó là của bà Phán Quỳ. Chị cúp cua của bà ấy một bữa, dẫn nó đến “hầu” em ngay. Nhớ chi cho đẹp nhen.
– Chị còn lạ gì tính em nữa. Thích thì bao nhiêu cũng chi…
– Xong, chị đến trong vòng 30 phút!
Nguyệt hạnh phúc, hồi hộp nằm chờ. Ba mươi phút nữa nàng sẽ được ái ân với cậu bé 13 tuổi! Nàng vướn vai trân mình, triển chân, tự khoái lạc với cảm giác lạ từ hồi giờ chưa có. Nó là của bà Phán Quỳ, như vậy có nghĩa là thằng bé đã sành sỏi kinh nghiệm phục vụ người lớn chớ không phải là tay mơ! Điện thoại reo:
– Alô. Dũng đây Nguyệt. Hai tuần rồi không gặp em, nhớ quá.
– Em cũng nhớ Dũng lắm. Nhưng, nói thật, bận lu bù với một lô kép nhí, nên em quên không gọi thăm anh. Nhớ nhất hàm ria Clark Gable của anh…
– Tối nay anh lại đón em đi Hyatt Hotel nữa, được không?
– Tối mai đi. Vì hôm nay em lại “bận” với một em bé 13 tuổi, mới tinh. Xin lỗi nhen. Tối mai, đừng quên nhé!
– OK! Chúc người đẹp hưởng một ngày vui. Tối mai!
Đối thoại của Nguyệt bây giờ với các nhân tình nhí hồn nhiên như gái mới lớn lên. Hồn nhiên và chân thật. Có sao nói vậy, không gian dối, lừa gait. Mà rồi tình nhân đến với nàng vẫn không ngớt!
Chuông gọi cửa. Bà Hải đến. Nguyệt choàng áo kimono ra đón. Bà Hải đưa cậu bé 13 tuổi vào, và giới thiệu:
– Chị Nguyệt, bạn thân, rất thân của chị. Còn đây là Lập, 13 tuổi. Nguyên cho chị gửi Lập ở đây chơi, chiều tối chị sẽ đến đón. Em ở đây chơi nghe Lập. Coi chị Nguyệt như bà Phán Qùy, và tự nhiên như người nhà….
Vừa nói, bà Hải vừa nháy mắt tinh nghịch với Nguyệt xong từ giả ngay. Nguyệt mời Lập bước vào bên trong, xong khoá chặt cánh cửa. Bà Hải gửi Lập cho Nguyệt giống như gởi con một babysister. Vì, Lập nhỏ quá. Nhỏ ngoài sức tưởng tượng của Nguyệt. Sự trang hoàng sang trọng của phòng ngủ Nguyệt, nhất là mùi nước hoa thơm ngát, làm thằng bé choáng ngộp. Lập chỉ bước được ba bước là đứng sựng lại, nhìn Nguyệt không chớp mắt.
Lập nhìn kỹ nhất là đôi bàn chân thon nhỏ, trắng ngần, sơn móng đỏ của Nguyệt. Nàng không mang dép. Chân trần như thế mà bước lên tấm thảm màu rượu chát có thêu hoa. Nguyệt cũng nhìn cậu bé. Cái nhìn của Nguyệt bây giờ khác với cái nhìn khi nàng si mê, chăm chú trước một thanh niên cường tráng khoẻ mạnh như Fred, như Cường…Cảm giác của Nguyệt bấy giờ như người vừa hái quả dừa xiêm chín tới, sắp chặt ra uống nước, ăn cơm non của nó.
Thấy Lập đứng nhìn mình chết trân, Nguyệt khoát vài động tác vừa làm duyên, vừa gợi dục cho cậu bé si mê hơn. Như Nguyệt chống một tay ở cạnh sườn. Tay kia thò vào áo, thoa thoa phần da ngực trên vú. Hay liếm môi cho ướt, mắt mơ màng, nhoẽn cười khêu gợi…Lập thấy Nguyệt trẻ và đẹp gấp trăm lần bà Phán Quỳ. Bà Quỳ tóc đã muối tiêu, trên 50 tuổi, vú sệ, bụng phình ra vì đẻ nhiều. Lập đụ bà Phán Quỳ là để kiếm tiền, để thoả chút dục vọng thích làm tình với người già. Không ngờ bà khoái chi tiền nhiều quá, làm ngày nào Lập cũng phải đến “phục vụ”. Hôm nay, gặp Nguyệt, Lập sững sờ, kinh ngạc trước nhan sắc chim sa cá lặn của Nguyệt, đến nổi cất bước đi không muốn nổi. Vịn vai Lập, Nguyệt hỏi nhỏ:
– Em bao nhiêu tuổi hả Lập?
– Dạ 13 tuổi 5 tháng. Nhưng chị yên trí là em “lớn” hơn tuổi mình có.
Nguyệt cười khúc khích vì thấy cậu bé lém miệng. Cậu sợ Nguyệt chê nhỏ nên đã nói phủ đầu cho Nguyệt yên trí.
– Sao chị cười? Chị không tin em lớn hơn 13 tuổi hả?
Nguyệt hơi lắc lắc cái đầu mà dán sát vào Lập:
– Chưa thấy, chưa tin. Chị có nghe bà Hải bảo em là bồ bà Quỳ?
– Dạ bồ thì không đúng. Em là “thợ” thì đúng hơn. Làm sao em chọn một bà lớn hơn má em để làm bồ được.
– Em là thợ?
– Dạ không hơn, không kém. Em chỉ đến, làm cho bà ấy thoả mãn, lấy tiền. Như vậy là thợ chớ còn gì?
– Thế hôm nay em cũng đến đây làm “thợ”?
– Ban đầu em cũng nghĩ thế. Nhưng bây giờ thì không.
– Tại sao?
– Tại sao hả? Chị nhìn chị trong kiếng không biết Trời cho chị đẹp? Đẹp như chị thì đâu cần gì bọn thợ quèn như em. Cho nên, em biết hôm nay, nếu “có gì xảy ra”, chẳng qua chị muốn đổi món cho ngon miệng. Dầu sao, nếu được nằm với chị trên giường, em sẽ mang hết tài nghệ và kinh nghiệm , trong muôn mặt, làm hài lòng chị. Làm được chuyện đó, còn hơn “lãnh lương” thợ! Và nếu được, em tình nguyện làm thợ cho chị suốt đời, không cần lãnh lương.
Nguyệt dìu cậu bé lại ngồi trên chiếc giường Ý vì nàng chợt cảm động về lời lẽ chân thành của Lập:
– Chưa gần em, mà chị đã khoái lắm. Nghe chị hỏi: emvừa bảo sẽ mang hết kinh nghiệm và tài nghệ để làm hài lòng chị. Như vậy em đã biết làm tình từ lâu?
– Em nói chị đừng cười Em biết bú lồn năm 11 tuổi, còn đụ thì chỉ vài tháng nay thôi. Người đầu tiên em đụ không phải bà Phán Quỳ. Mà là dì Hải lúc nãy…Mà dì Hải là em bà con của mẹ em. Anh Quang, con dì Hải đụ mẹ em. Nên dì Hải dụ em qua nhà, đụ lại “trả thù”! Còn bà Phán Quỳ, thì em đụ để lấy tiền. Thế thôi.
– Thế còn năm 11 tuổi em đã biết bú lồn. Mà bú ai?
– Chuyện đó chết em mang theo. Sẽ không bao giờ nói cho ai biết. Trời cạy miệng, em cũng không nói. Xin chị đừng bắt em phải khai. Tội nghiệp em!
– Thôi em không muốn nói thì thôi. Chị không ép.
Rồi Nguyệt liên tưởng: có thể nào Lập là một Chính thứ hai không? Có gì bí ẩn mà Trời cạy miệng Lập cũng không nói? Hèn chi lúc mới gặp Lập, Nguyệt thấy đôi mắt cậu bé có cái gì buồn xa xăm, u ẩn, bí mật. Miệng Lập thì tươi như đoá hoa. Mà đôi mắt thì như trăng mùa thu…Và tình nhân của Lập lại là những chị già: Bà Hải, bà Phán Quỳ, rồi bây giờ đến Nguyệt.
Nguyệt cầm hai vai Lập, quay cậu bé đối diện với mình. Nàng nhìn Lập nhu nhìn mộtđỉa bê thui, sắp được nàng cầm đũa gắp từng miếng, chấm tương, ăn ngấu nghiến. Máu dâm đang sùng sục dâng lên trong từng tế bào Nguyệt. Nàng kéo Lập sát vào hơn, ôm mặt Lập, dùng mũi hôn như hôn một đó hoa mới nở vừa được hái ngoài vườn. Nguyệt khoái trá đang làm chủ một búp măng tươi, mát, đầy sinh lực của tuổi 13. Mặt Lập hồng lên, không phải vì bẽn lẽn, mà vì máu dâm trong em cũng đang toả lên. Vì thật gần, Lập tận mắt nhìn nhan sắc khuynh thành của Nguyệt. Tóc, lông mày, mắt, mũi, nhất là cặp môi, lúc nào cũng rực lửa tình dục, lúc nào cũng chờ sẵn ăn tươi nuốt sống bất cứ ai Nguyệt đam mê, thèm khát.
Với Lập, Nguyệt đam mê, thèm khát kiểu khác. Dĩ nhiên có tình dục, nhưng cộng thêm cái tâm lý một chị già tuổi đáng má, mà ôm trong tay một cậu bé con mới nứt mắt, mới biết đụ có vài tháng. Lập khỏi cần cởi quần, khỏi cần thoát y, Nguyệt cũng đoán biết “trái ớt” của Lập nhiều lắm chỉ to hơn ngón tay cái một tí, và lông thì tượng trưng mọc cho có chất. Bà Hải, bà Phán Quỳ có thích thú, chắc chỉ trong khi Lập bú lồn là cùng.
– Em cởi áo cho chị đi.