Hường đứng day, đưa tay cầm tay Chính, đỡ chàng đứng day, đưa vào phòng ngủ. Đây là nơi “hành quyết” không biết bao nhiêu những chàng trai nhỏ tuổi. Đây là nơi làm chết ngất những cậu bé 15, 16 nên Hường trang hoàng thật sang trọng, mỹ thuật. Bước vào, Chính đã có ngay cảm giác dâm dật, mời mọc. Khỏi cần Hường giải thích, nhìn cái giường Ý hình tròn màu đen lacquer, trên trần nhà có tấm gương soi thật lớn. Chung quanh tường đều kiếng màu. Máy lạnh chạy 24/24. Nhạc tiền chiến phát ra nhè nhẹ những bản như Giọt mưa thu, Buồn tàn thu… của Văn Cao.
Không khí phòng ngủ như thế, đủ để Chính đoán được dâm tính của Hường rào rạt đến đâu. Hường nhìn Chính, hỏi:
– Anh thấy sao?
Chính hít một hơi thở đầy lồng phổi để hưởng mùi trầm hương đắt tiền đang toả ra khắp phòng. Chàng nhìn quanh một thoáng, rồi nhìn dung nhan Hường, im lặng, môi mím mím.
– Tâm hồn Hường chắc lãng mạn lắm nhỉ?
Chính không gọi “chị” nữa, mà nhảy phóc gọi người đẹp bằng tên. Hai tay chàng nắm cứng đôi bàn tay ngọc của Hường. Chính đối diện, nhìn thẳng, thật gần. Dung nhan Hà Nội của hường cũng thu hút, quyến rũ mãnh liệt hơn những người đàn bà chàng đã ngủ qua. Mặn mà, sầu mộng, hoang vu như một rừng thông đứng gió. Trầm lắng như hồ thu buổi chiều. Hường im lặng. Trái với mọi lần, hễ đưa một kép nhỏ vào đây, nàng tung tăng, lăng xăng, nói cười dạn dĩ, làm chủ tình hình. Còn bây giờ, nàng như cô dâu đêm tân hôn. Không phải Hường đang đóng kịch. Mà, nàng thực sự bị khớp hồn. Tim rung động trước một Chính, thanh niên cao ráo, nở nang, đẹp trai và gì gì nữa đó, Hường không biết.
– Sao Chính hỏi mà em không trả lời?
Trong có năm phút, Chính đã bạo dạn gọi bà chị hơn mình những 17 tuổi bằng tên, rồi bằng em.
Một cảm giác sướng rần chạy ào từ sau cổ Hường xuống sóng long. Chưa có cậu nhí nào bạo dạn như thế. Làm như căn phòng xinh đẹp này là của Chính chứ không phải của nàng nữa. Nàng khép nép, e thẹn, ngại ngùng khi hai bàn tay nàng đang được Chính bóp mạnh. Nàng định nói cái gì đó thì bị nghẹn ngang ở cổ họng khi Chính sát vào hơn, nhìn thẳng môi nàng. Hai tay chàng nhẹ nâng trọn khuôn mặt đỏ hồng của hường. Chính nhìn nàng xoáy vào đôi mắt hạt nhãn của Hường, vào cặp môi rực lửa của Hường, và nói:
– Người đẹp thế này mà sống cô độc?
Hường im lặng. Nếu gật đầu thì Hường dối trá. Mà nói thì phải nói cho hết cuộc đời dâm dật của Hường, suốt 13 năm qua, sau khi hạ sanh Lập, nàng đã ăn nằm với trên vài trăm cậu bé. Ngoài máu dâm dật, Hường còn có căn bệnh Ái Nhi như nhiều lần nàng thú thật với Đoàn.
– Sao Chính hỏi mà em không nói?
– Im lặng là phút nói nhiều nhất. Hường ỡm ờ trả lời.
Rồi Chính sát hơn, nghiêng mặt qua một bên, hạ xuống, đáp lên cặp môi bốc lửa của Hường, keo sơn, mù mịt… Thay vì trả lời bằng tiếng, Hường đan hai tay mình sau ót của Chính, ghịch mạnh xuống cho “cuồng phong” nổi dậy, cho sóng phủ vào chân núi… cho chim rừng bay toáng lên không trung. Ngon lạ lùng, đã khát lạ lùng. Hai cặp môi dính chặt đã đành. Hai thân người cũng sát rạt vào nhau. Và, Hường nghe ở hạ bộ mình có vật cứng của Chính háp vào.
Nàng tình nguyện cầm tay Chính để lên trái ngực của mình. Chính không phải là kép nhí. Chàng đã là một young man, một đàn ông, cao ráo, vai bạnh, hai cánh tay có thể cho nàng tựa ngủ suốt đêm không mỏi, và sức làm tình, chắc phải … thâu đêm. Bàn tay kia của Chính rút, tháo sợi giây thắt long chiếc áo ngủ màu xanh dương của Hường. Hai tà áo lìa nhau, phơi trọn phía trước đẹp như tranh của Hường ra. Và chiếc áo rời khỏi vai Hường, rơi xuống thảm màu nâu đậm, bông vàng.
Chính bế xốc Hường lên, đi lại giường. Hường nằm ngoài xoài người ra, một chân co lại, mắt nhìn, đợi Chính “rat ay”.
– Nhà có ai không, ngoài em? Chính hỏi.
– Dạ không – Hường dối.
– Thế thì không cần đóng cửa. Mà có ai, anh cũng không cần.
Nói xong, Chính tự động cởi áo, rồi quần, đứng sửng nhìn tấm thân trác tuyệt, thu hút của Hường, gần năm phút.
– Sao anh nhìn em lâu quá vậy?
– Tại sao à? Tại em là tiên, không phải người phàm tục.
– Anh cũng thế. Cái gì ở anh cũng không chê được. Mà nhất là…là…Ứm, sao nó xinh và ngon thế?
Miệng nói, mà mắt Hường nhìn không rời bửu bối trắng hồng, dài thong của Chính, đang chìa ra phía trước, giật bưng bưng. Nàng nuốt nước bọt, mắt mơ màng, thèm khát.
Ngoài kia, Lập không “quay phim” từ lỗ khoá của cửa. Nó có riêng cái lỗ bí mật để quan sát từ phòng nó, thoải mái hơn, rõ ràng hơn, vì rất gần. Gần như sát một bên.
Chính ngồi xuống, đỡ một chân dài của Hường để lên đùi chàng, ngắm. Bàn tay Chính vuốt rất nhẹ nhàng, êm êm t rênda thịt trắng, mịn màng của bắp đùi, tuyệt nhiên không động nay gì tới “Ngã ba Khe Sanh” cỏ mọc um tùm.
Hường nằm đó ngắm Chính. Càng ngắm, Hường càng ngạc nhiên sao Chính giống hệt bố của Lập. Tài ác hơn nữa, Chính với Lập như hai giọt nước. Nàng có bị ám ảnh không? Không! Thế thì đây là thực, hay giấc mơ? Giấc mơ với Đoàn? Chuyện đó trôi xa rồi. Như nước chảy qua cầu đã mười mấy mùa thu. Chùm kỷ niệm đó đã héo khô, rồi rã…
Giấc mơ với Lập? Nàng vội vã “chạy trốn” không muốn nhớ tới nữa! Thế sao tự nhiên nhìn Chính mà nàng thấy Chính giống Đoàn, giống Lập? Hai bàn tay phù thuỷ của Chính đang o bế, bóp nhè nhẹ các bắp thịt da non của đùi Hường, làm chấn động cửa mình của Hường không ít. Để lôi kéo sự chú tâm của Chính, chân kia của Hường dang rộng ra cho Chính tha hồ thấy Hải cảng tình yêu.
Chính không thèm ngó. Chàng vẫn miệt mài với bắp đùi và bàn chân đẹp tuyệt trần của Hường. Nên hai bàn tay của Hường phải tăng cường. Nàng thoa bộ lông lồn quăn tít. Một ngón móng đỏ lên xuống cái khe đã đầy nước lóng lánh. Tiếng lách tách vang ra khi ngón đó vờn ngang trước cửa mình. Chính nhìn xuống. Cặc của chàng bỗng gồng mạnh lên, đánh vào bắp đùi Hường một cái. Tức khắc, bàn tay thứ hai của Hường chụp lấy nó, bóp, nựng và thụt nhẹ cho Chính phải làm cái gì cụ thể, cho Hường sung sướng ngay tức khắc.
Chính giật ngón tay ướt nhẹp nước lồn đó của Hường, cho vào mồm, nút, mà mắt chàng thì say đắm nhìn mặt Hường đang toả máu dâm, hồng như ráng chiều mùa hạ.
– Em muốn anh nằm lên người em, và hôn môi em!