Lúc về, cả bốn lại cởi truồng lên giường. Lập ôm Julie, Đoàn ôm Nguyệt. Trong khi Julie bắt đầu bú cặc Lập, thì Nguyệt cũng làm giống hệt thế với Đoàn. Nhưng, lại chữ nhưng thê thảm, nhưng khúc gân của Đoàn lại cứng đầu, không chịu “đứng dậy” đòi nhân quyền, dân chủ, độc lập. Nó vẫn bèo nhèo, dở hơi như con mắm, mặc dù Nguyệt đã tận tình, hết lòng tận dụng mọi kỹ thuật tuyệt vời “kêu gọi nó đứng lên”. Quái lạ, hay là bụt nhà không thiêng? Cơn nhà thì dở? Nguyệt thất vọng. Đoàn chán chường. Đâu phải là chàng không yêu vợ. Nhưng sao “thằng bé” của chàng vẫn ù lì, trơ trơ, khó bảo.
Julie liếc thấy hai ông bà nắm bất động, nên hỏi:
– Sao vậy? Chán rồi hả. Mới ăn vô bao nhiêu là đồ bổ. Sao không đè nhau ra làm một mách, rồi mình lại đổi nhau đụ?
– Em thấy, nó có lên đâu mà đụ với đéo. Chán mớ đời…
Nguyệt buông khúc gân nhão nhẹ của Đoàn nằm thở ra.
Julie nhảy qua, nằm lên Đoàn, tinh nghịch hỏi:
– Hi Honey! Sao kỳ vậy? Mới oai hùng buổi sáng, bây giờ thê thảm qúa vậy? Why? Tại sao? Nói em nghe!
Em bé cà cà cái lồn lên hạ bộ của Đoàn, hai tay em vuốt ve mặt Đoàn, hôn mấy cái. Đoàn nhìn Julie. Gương mặt thơ ngây hồng ửng lên trên lớp da non mỹ miều của Julie, thu hút Đoàn lập tức. Julie chống hai hai tay lên cho chàng nhìn rõ cặp vú đầy nhựa sống, tròn như hai quả cam. Rồi em lại sà xuống tìm môi Đoàn nút da diết. “Phép lạ” lại đến với Đoàn. Khúc gân cục cựa, nở dần, nở dần. Julie luồn tay xuống nhét nó vào lồn, nằm nắc nhẹ.
Không biết có phải bực mình vì ông chồng chuộng gái tơ, Nguyệt lăn qua ôm Lập. Nàng cũng nằm trên, nhét cặc Lập vào lồn, lắc cái mông, tìm sảng khoái với thằng bé, không thèm nhìn Đoàn nữa. Lập cho hai tay bóp cặp vú Nguyệt nhuyễn nhừ. Nàng nhắm mắt mơ màng hưởng. Bên này Đoàn nằm sóng soải cho em bé Julie muốn đụ bao nhiêu thì đụ. Bây giờ Đoàn không còn hơi sức đâu mà để ý chuyện bên lề. Tuổi về chiều của chàng được ôm Julie mà đụ như vầy, là quá sướng, quá hạnh phúc rồi còn gì. Chàng đã cố hết sức mình để quay lại với vợ, mà không được. Rõ ràng như thế. Chàng không phản bội, lừa dối.
Điều đó Nguyệt ắt cũng phải biết. Biết thì biết, mà xác thịt Nguyệt vẫn có những đòi hỏi riêng. Cho nên nàng cứ ôm Lập, yêu Lập. Còn Đoàn có muốn “dựng lên” được với ai là tuỳ chàng. Cho nên cả hai cặp đang làm cái giường Ý rung rinh.
Điện thoại reo, Đoàn bốc lên. Hường đầu giây bên kia:
– Anh đó hả? Đang làm gì đó? Hôm nay chúa nhật, không đi chơi đâu sao? Nằm chèo queo ở nhà một mình không buồn sao?
Julie nghe được, nên nói lớn để phá Đoàn:
– Ảnh không nằm một mình, mà với một em đấy thưa chị.
– Ai vậy anh Đoàn? Ai mà giọng trẻ như bồ nhí vậy? Hường hỏi.
– Vâng, bồ nhí của anh. Đoàn trả lời.
– Ủa, sao hôm nay mặt trời mọc giữa khuya vậy? Anh lại đang nằm với một bồ nhí? Chỉ hôn hít hay có làm ăn gì khấm khá không? Có hành quân diệt địch không?
Nghe hỏi thế, Julie trả lời lớn để chọc giận:
– Thưa chị chúng em đang lái phi thuyền. Anh Đoàn gần đến cung trăng rồi. Sáng giờ, anh ấy phóng lên không gian hết hai lần rồi. “Hoả tiển” anh ấy cứng cáp mạnh khoẻ lắm!!!
– Em cho chị nói chuyện với anh Đoàn tí được không?
– Anh đây, Hường, có gì không em?
– Anh cho Chính ở luôn đây với em được không?
– Không được. Nó phải đi học, nó phải trở lại nội trú.
– Thì Chính vẫn ở nội trú. Nhưng cuối tuần, về đây với em.
– Không được… Nó … nó … Không thể “sống” với em!!!
– Thế sao Lập, con em, lại có thể “sống” đằng đó với chị Nguyệt?
– Ừa, thì tại vì … tại vì … Mà Chính đâu, đưa anh nói chuyện với nó.
– Anh ấy đang nằm trên bụng em đây! Anh ấy không dám nói chuyện với anh. Có gì anh cứ nói với em. Em sẽ “thưa” lại với anh ấy.
Giọng Hường ngọt như mía lùi. Nàng nói như để chọc giận Đoàn. Vì đột nhiên, sao hôm nay Đoàn có thể “ngóc” dậy để làm tình với một đào nhí, trong khi trước đây, mỗi lần Đoàn đến thăm, Hường đã cố hết sức dựng “thằng bé” dậy, mà nó như gà mắc mưa. Hường bồi thêm, cố làm cho Đoàn tức.
– Anh Chính khoẻ hơn voi. Sáng giờ chàng làm em ra hết ba lần rồi đấy anh Đoàn. Chàng khoẻ hơn anh hồi còn trẻ nữa. Chính nhìn rất giống anh. Có phần đẹp trai hơn anh là đằng khác.
Đoàn trả lời, giọng bực dọc, pha chút hờn ghen:
– Anh đã bảo em ngủ với người khác không được sao, mà phải với con anh? Nó là con anh, con anh, em nghe rõ chưa?
– Thế Lập là gì của anh? Anh dám chối không?
Đoàn im lặng. Chàng nhìn qua, thấy Nguyệt đang nằm trên mình Lập để ấp, giống như gà mẹ ấp truong non. Mặt nàng sảng khoái, dâm dật, không cần biết những gì đang xảy ra chung quanh. Còn bé Lập thì hai tay bóp mạnh đôi vú dễ thương của Nguyệt, mồm nó nút lưỡi khắn khít Nguyệt. Trong khi đó Julie cứ thơ ngây nắc lồn vào cặc Đoàn, hôn lên má Đoàn, cố làm cho chàng phải buông điện thoại, chấm dứt nói chuyện với người đàn bà nào bên kia mà có giọng nói thật quyến rũ:
– Đoàn ơi, Chính đang nắc kinh khủng vào lồn em. Chính đị hay quá, em dám có con với Chính lắm anh ạ. Mà Chính cũng thích có một baby với em nữa. Chính sẽ là một bác sĩ… Sao đời em hạnh phúc được nằm dưới bụng bác sĩ không thế này hả? Anh đừng ghen. Những phút Chính làm em ra, em thường gọi tên anh, để nhớ lại những ngày năm xưa…
Giọng của Hường như tiếng dương cầm. Nghe Hường nói là thấy cả con dê Yên Phụ, sông Hồng Hà. Chùa Hương Tích. Nghe Hường nói là cả một Hà Nội lãng mạn bên Hồ Trúc Bạch hiện lên, có 36 phố phường, có bún chả, canh riêu, cà pháo…
Đoàn mê đắm Hường, không chỉ vì nàng có một nhan sắc mặn mà, một thân hình quyến rũ. Mà chính vì nàng mang một giọng nói như móc tim người nghe. Julie la lớn lên:
– Lo địt em, đừng nói chuyện nữa có được không hả Đoàn? Chuyện mình không lo, lo cho ai không vậy? Chính là ai mà anh băn khoăn? Còn cô ấy là ai mà anh cả nể? Không yêu em hả?
– Chính là con trai anh. Còn cô ấy là … là ..
– Là gì, nói cho thật lớn cho Chính nghe vơi! Hường nói.
– Cô ấy là … là bạn gái của anh.