Nói xong, Chính lại ngước nhìn lên khung cửa sổ phòng nàng với đôi mắt vừa tội nghiệp, vừa thất vọng. Thất vọng vì chàng biết niềm “mơ ước” của chàng chẳng đến đâu trước một vách núi vững như đồng của Nguyệt. Đã có lần, Nguyệt tâm sự với Chính bằng tiếng Anh: “Mẹ không phải là Thánh. Nên đừng để mẹ con mình trở thành súc vật”. Rõ ràng, trưa hôm nay, một mình Nguyệt, đã để con quỷ hèn hạ chiến thắng cái thánh thiện trong lòng Nguyệt. Cũng có lần nàng nói thêm: ” Khó nhất là lúc ta với ta. Vì lúc đó Ta dễ buông lỏn cho Ta”.
Bây giờ, giây phút căng thẳng cực độ này, trong căn phòng ngủ sang trọng này, Nguyệt không một mình là gì? Nàng vẫn đang chú mắt theo dõi người mẫu dưới kia đùa bỡn, vung dọc khúc gân dài bụ bẩm, trắng hồng. Càng nhìn xuống, Nguyệt càng như chìm sâu vào cám dỗ. Nàng quả thật thất sắc, sợ hãi chân nàng sẽ trợt té vào bùn nhơ. Nên Nguyệt lái câu chuyện:
-Sao, tình của con với cô Phạm thị Ngọc Hường tới đâu?
-Thưa mom, nó vẫn quanh quẫn bên bốn góc giường. Không ra khỏi phòng. Nhưng phải thành thật mà nói: Hường là trang đài các thiên hương, về cả vật chất lẫn tâm hồn. Chả trách bố con đã đam mê hết một thời.
-Thế, con có định cùng Hường sống chung?
-Thưa, Hường không là loại vợ để sống chung. Nàng là một mẫu tình nhân cho mình viếng đôi lần một tuần.
-Sao vậy?
-Trước nhất, Hường rất dâm. Không bao nhiêu cho đủ. Nàng đòi tình dục hằng phút, không có không được.
Nguyệt chợt giật mình, vì nàng cũng thế. Nguyệt ghiền tình dục thì đúng hơn. Càng đụ nhiều, Nguyệt càng phương phi, khoẻ mạnh. Nguyệt có thể nằm cuồng loạn với tình nhân suốt ngày, suốt đêm, không mệt. Vừa đụ xong, Nguyệt lại có khuynh hướng đòi thêm lần nữa. Rồi lần nữa, mãi không dứt. Thì cách đây mấy phút, khúc ni lông màu hồng, những âm thanh khêu gợi phòng Tuyết, hình ảnh người mẫu dưới hồ bơi, đã làm Nguyệt chết ngất đi một khoảng thời gian. Liền sau đó, Nguyệt lại lai tỉnh, khoẻ mạnh như chưa từng …. Và, khúc cặc giả vẫn nằm đó, trong cửa mình Nguyệt mà rung. Nguyệt nói:
-Hình như đàn bà ai cũng dâm như thế đấy con.
-Con không nghĩ thế. Và nếu có thế thật, thì có lẽ con chẳng bao giờ lấy vợ.
-Vì sao? Con không thích đàn bà dâm à?
-Con thích sống có chút lãng mạn, cuộc đời mới thú. Không có nhân tình lãng mạn, thì mình sống với mình cũng được, với mớ ký ức, mớ tưởng tượng, mớ mộng mị.
Chính lại hai tay vò khúc dương vật. Chàng ểnh đít lên cao, miệng nói cái gì lý nhí, nghe không rõ. Nguyệt thấy hết, và nàng biết Chính đang nói gì, với ai. Vì anh chàng vẫn ngước nhìn khung cửa sổ màu xanh phòng nàng, mặt đam mê, đôi mắt vẫn tội nghiệp, tuyệt vọng. Giữa lúc đó, Chính bỗng chợt thấy bóng người con gái trần truồng bước thư thả về hướng chàng.
Chính vội kéo quần lout lên, cầm cuốn sách che vội khúc gân đang cương cứng:
– Ủa, cô là ai? Khoan, xin lỗi, cho phép tôi cúp đường giây điện thoại. Alô, mom, con…con có khách, một lát con sẽ gọi lại mom ngay.
Nguyệt nhìn xuống, thấy Julie trần truồng, không xiêm y, đứng cách Chính một thước. Chính hỏi tiếp:
– Xin lỗi, cô là…
– Là bạn gái của bố anh như bà Hường, Phạm thị Ngọc Hường.
Chính giật mình vì không hiểu sao cô gái lại biết rõ như thế. Chính chưa hoàn hồn thì Julie bồi thêm:
– Hôm nay anh đến chơi với Hường có thích thú không?
Chính lại ngơ ngác, đứng như trời trồng, nhìn Julie từ tóc tới chân, từ vú tới lồn, từ mắt tới môi và tuyệt nhiên chàng không biết cô gái từ đâu đến.
– Em từ phòng khách trên lầu nhà anh xuống đây.
– Cô từ phòng khách? Mà sao cô lại trần trụi, không áo quần?
– Bởi vì … bố anh, ông Đoàn vừa đụ em xong.
– Sao cô biết tôi nằm đây mà đến?
– Anh nói điện thoại oang oang ngoài này, anh không biết à?
– À, tôi nhớ rồi. Tôi nói điện thoại với mẹ tôi.
– Cái gì? Mẹ anh, bà Nguyệt? Bà ấy ở trong phòng chớ đâu mà điện thoại.
– Cô nói sao? Mẹ tôi đang ở trên phòng?
Rồi Chính ngước nhìn lần nữa khung cửa sổ phòng Nguyệt. Chàng chợt bắt gặp mẹ chàng rút vội đầu, nấp sau cánh cửa. Thế thì… chàng nghĩ. Nguyệt đã thấy hết những gì chàng làm trên ghế vải… Mà tại sa mẹ chàng lại làm vậy? Có mục đích gì? Chính đang lính quýnh tay chân không để đâu thì Julie nói như đọc hết tư tưởng của chàng, miệng cười khó hiểu:
– Em biết anh đang nghĩ gì. Coi chừng anh lầm. Nhưng thôi, bỏ đi, nói chuyện chúng mình!
– Chuyện chúng mình?
– Đúng. Vì lúc anh đang nằm trên bụng chị Hường, thì chị này gọi điện thoại đến bố Đoàn, khoe rằng anh làm tình tuyệt vời lắm? Anh đang cầm cuốn Hiện sinh trên tay, mà lại ngạc nhiên với lối “ăn mặc” đầy hiện sinh của em à?
– Cô có mặc gì đâu mà gọi là ăn mặc?
Julie cười ha hả, cười ngặc ngoẻo rồi nói:
– Thế mới là Hiện sinh. Vì theo thuyết hiện sinh, mọi ham muốn phải được phô bày ra, và phải được chấp nhận.
“Ăn mặc” như em đang đứng đây thì anh phải biết em đang cần gì. Và các anh phải cho gì. Em có nói với chị Hường cho em, một ngày nào đó, được hân hạnh gặp anh. Không ngờ… em hên thật. Phải chi bữa nay em mua vé số…
Julie tiến đến bước nữa, và em thấy “cục cưng” của Chính đang gồng lên bên trong chiếc xì líp xanh đậm mỏng manh. Vì thân thình trác tuyệt, măng tơ, hấp dẫn của Julie đang đốn ngã Chính. Bộ lông lồn tuy ngắn, nhưng rậm rì của Julie làm mu của em cao lên vời vợi. Cặp vú no tròn, cứng ngắt của em rất vùa tay. Cái eo nhỏ nhắn nối liền cặp mông đã nở vì nhiều lần chung chạ với đàn ông. Đường lông măng xám xanh nối liền chỗ roan vào chòm lông dưới là vật bắt mắt nhất của Julie. Rồi, cặp đùi tròn lẳng, dài tăm tắp, suông đuộc, chạy thẳng xuống đôi bàn chân thon dài với những ngón sơn đỏ….Quả là hiện sinh.
Nhan sắc đó thì có Thánh cũng phạm tội, nói gì đến con trai mới lớn như Chính. Hình như anh chàng vừa trố mắt ngắm, vừa nuốt nước bọt. Thấy thế, Julie càng phô diễn. Nàng chống một tay lên hông. Tay kia vuốt nhè nhẹ bờ vai. Một đùi bên trái hơi co lại. Mặt nàng hơi cúi xuống mà đôi mắt hạt nhãn thì nhìn ngước lên. Một bên mái tóc phủ hờ cái má lúng đồng tiền. Miệng nàng chúm chím. Không cười mà thấy như đã… Chính bối rối, chàng vờ nhìn lên cây điệp bông tím, chỉ một thoáng mấy giây, rồi mắt chàng phải trở lại, gắn chặt vào đôi vú đầy sinh lực, căng cứng cửa người đẹp. Càng làm ra vẻ thản nhiên, Chính càng lúng túng như con cá đã ngoạm vào lưỡi câu. Cái chết chỉ còn là vấn đề thời gian. Julie chơi ác, cứ nhìn như xoáy vào hạ bộ cứng ngắt của Chính và mím cười đắc thắng. Túng quá, Chính hỏi:
– Cô xuống đây, rồi bố tôi đâu?
– Anh ấy mệt, nằm lăn quay ra ngủ ở sofa phòng khách. Sao anh không thể “ăn mặc” hiện sinh như em. Có vui không?
– Tôi… xin lỗi cô. Tôi … không … thể …