Đỗ Nga nghe Chung nói có vẻ thích thú lắm, nàng thấy câu chuyện của Chung hay hay, nhất là anh chàng này “nai tơ” quá; ai lại tán gáỉ mà đem chuyện đào của mình ra khoe’bao giờ. Từ trước tới nay nhứng lời yêu đầu mùa, thương’cuôl tháng có t’5ì nào nàng không diễn đi diễn lại cái vở kịch cổ điển này; nhưng ít khi gặp loại khách thực thà như anh chàng nai tơ này.
“Người yêu của anh chắc dễ thương lắm phải không, anh quen nàng được bao lâu rồi mà tự nhiên lại xa cách vậy?”
“Tụi anh yêu nhau cũng hơn hai năm rồi, nàng đẹp và thật dễ thương.”
“Sao anh thực thà quá, không Bợ em ghen sao?”
Chung cười hì hì:
“Lức nãy em chả nói đàn ông năm thê bẩy thiếp là thường là gì.”
“Nhưng mà đàn bà ai lại chẳng ghen?”
“Sao khó quá vậy?”
“Không có khó đầu, nhưng anh với nàng có hay đi chơi với nhau không?”
“Có chứ, tụi anh có ngày nào lại không gần nhau. Lúc Thủ Đức, khi Biên Hòa…” ngừng một lát, Chung cố tình nói thực chậm: “Có khi thơ thẩn trong vườn cao su..”
Đỗ Nga có vẻ hơi mất bình tĩnh, hỏi thực mau:
“Bồ anh tên gì?”
“Lê Xuân Nhi,”
“A…” Đỗ Nga nghe Chung nói, sửng sốt kếu lên, chân nàng bước loạng choạng sai cả nhịp, chứng tỏ tâm thần đang bấn loạn.
“Nàng đi đâu mà anh không biết, bộ trước khi đi không nói gì với anh sao.”
Chung cố tình lờ đi, không trả lời Nga. Chờ một lúc không thấy Chung nói gì, Nga nóng lòng hỏi tới:
“Cô ấy không gặp anh đã bao lâu rồi?”
“Cũng hơn ba tháng rồi.”
Đỗ Nga nghe Chung nói “Đã hơn ba tháng rồi” làm nàng rùng mình, chân nọ như muốn đá vô chân kia, nàng không còn giữ được những bước nhẩy như lúc bình thường nữa. Nga không ngờ hôm nay lại gặp khắc tinh, nàng nghĩ thầm: “Không lẽ là nó, nói như vậy có nghĩa là nó lén lút lên Saigon làm vu nữ. Không thế nào được, hy vọng là trùng tên trùnghọ thôi.” Trong lòng nóng như lửa đết, Nga làm bộ ôm cứng lấy Chung, thì thào:
“Anh ơi, ở đây nóng quá hà, chúng mình lên sân thượng hóng gió một chút đi.”
Chung đã đoán được Nga đang định giở trò gì, chàng làm bộ ngây thơ:
“Chúng mình bỏ đi như vậy em có bl chi tài phán la không?”
“Anh đã mua tích kê cho em rồi còn gì nứa mà la.”
“Nhưng mà tíc kê chỉ để nhẩy thôi.”
“Phải rồi, tích kê trên nguyên tắc chỉ để nhẩy thôi; nhưng mà chúng mình cũng có thể đưa nhau đi nơi khác một lúc nói chuyện tâm tình có ai cấm đâu, nhiều khi bà chủ còn khuyến khích nứa mà tụi em không chịu đấy.”
Nói xong không đểeho Chung có chịu hay không, Nga kéo Chung ra ngoài cửa, lần theo hàng lang lên sân thượng liền. Nơi đây tối om om, ánh đèn đường tuốt phía dưới không đủ sức rọi tới trên này, hôm nay trời thực nóng, không một ngọn gió. Tuy nhiên, nơi này cũng thoáng khí và dễ chịuhơn trên Bàn nhẩy nhìêu. Nga thấy dễ chịu hơn; lúc nàng nghe tên Xuân Nhi chân tay đã luýnh quýnh. Lại lúc anh chàng này nói hơn ba tháng không gặp càng làm cho Nga hoảng hốt hơn, nàng không thế nào tiếp tục nhẩy được nữa nên mới bắt buộc phải đưa Chung lên đây nhưnhững lần mồi chài được một anh khách sộp dại gái, tìm chỗ vắng vẻ cho khách gỡ gạc bốc hốt. Nàng luồn một tay qua áo Chung thì thầm:
“Mình anh mát quá, chẳng bù với em không mặc áo lót mà cứ nóng hôi hổi cả ngày.”
Vừa nói, nàng vừa tháo nhẹ hàng nút áo để tà áo dài xệ xuống, ép sát vùng da thịt đồi núi vừa vung ra. Trong bóng tối, người Chung đã run lên, chàng rà tay lên bộ ngực căng tròn con gái đó. Có lẽ chủ nhân của tòa nhà này là người thích chơi cây kiểng nên đã biến sân thượng này thành một vườn bách thảo nho nhỏ, nhứng chậu cây xum xuê lớn có, nhỏ có đủ cỡ. Chung có cảm tưởng như chàng đang ôm Nga trong một khu rừng vắng vẻ cách xa thành phố. Chàng rùn người xuống, vục mặt trên làn da ngút ngàn đồi núi trong hơi thở dồn dập dâm đãng của nàng; hình như Đỗ Nga đang rên lên nho nhỏ, hai tay ôm chặt lấy đầu Chung ghì sát vô thân thể mình.
“Anh ơi… a… a..: n… h… a….”
Bây giờ chính Chung cũng khôngbiết mình đang làm gì, chàng mê đi với những eảm giác điên cuồng của xác thịt, thân thể của người thiếu nứ đang xuân quần quại trongvòngtay tham lam của chàng không còn cho Chung một phút suy nghĩ gì khác hơn là hưởng thụ. Trời đất quay cuồng, không gian mờ mịt, da thit nổ
tung lên những rên rỉ khoái lạc ngút ngàn. Thân thể của cả hai người quằn quại trong đam mê tột đỉnh của xáo thịt.
“Anh à…”
Chung thì thào:
“Em nói gì?”
“Ở cuối sân thượng có căn phòng nho nhỏ, có ghế ngồi, hay là chúng mình tới đó đi anh”
“Ừ như vậy cũng được.”