VN88 VN88

audio truyen nguoi lon lau xanh – Tình người duyên ma

Cúc hơi lo.
“Điều gì hả anh?”
“Em phải làm cho anh một việc.”
“Bất cứ điều gì em có thể làm được là em làm ngay.”
“Tốt, em biết gì về Đỗ Nga?”
“Anh muốn biết cái gì chứ?”
Nhưng chợt nhớ ra vừa rồi ông già này nghe Đỗ Nga hát làm ông ta cảm động thấy rõ. Vậy mà sau đó lại hỏi Đỗ Nga là ai. Nàng nói:
“Anh eứ hói thực đi, anh biết Đỗ Nga như thế nào, anh cần gì ở cô ta, em nhất định giúp anh.”
Ông Giám tần ngần một lúc, bảo nàng:
“Chuyện này rất quan trọng. Em giúp được anh, anh không để em thiệt thòi đâu.”
“Chuyện gì vậy anh?”
“Nếu vậy ehúng mình về bàn, anh nói em nghe.”
óng Giám ngưng nhẩy, dẫn Cúc về bàn. óng ngẫm nghĩ một lúc, nói:
“Câu chuyện là như thế này, anh có một thằng con. Y cặp với con bể Đỗ Nga, rồi mê cô bé này, bỏ bê con vợ nó, để cho con nhỏ phải chết oan. Không hiểu có phải quả thực vợ nó thành ma thực không, nhưng con anh luôn luôn mê sảng la lên là vợ nó về đòi giết nó, và cho biết cũng phải trả thù Đỗ Nga nữa. Hiện nay con anh chết lên chết xuống, còn eon Đỗ Nga vẫn phây phây. Nghe người ta đồn cô bé này có bùa phép gì đó, eon ma vợ thằng con anh không hãm hại được. Bởi vậy anh mới tính tới đây hỏi sự tình ra sao. Lúc nãy em ngạc nhiên khi anh hôi Đỗ Nga mà không biết mặt cô ta là như vậy.”

Cúc nghe xong mặt mày hớn hở, nói:
“Như vậy thì anh kiếm đúng người rồi; nhưng câu chuyện anh kẩ không đúng cho lắm, có thể là anh giấu em, cũng có thể anh không biết.”
Ông Giám ngẩn người, hỏi:
“Em cũng biết chuyện của thằng con anh sao?”
Cúc nói:
“Nếu em hỏi câu này đúng thì em biết nhiều lắm, mà phải thú thực những cô vũ nứ già nhiều chuyện như em, ai cũng biết hết. Còn nếu sai, anh cứ kể như em là con nhỏ nhiều chuyện thôi, đừng chấp em tội nghiệp.”
Ông Giám nắm tay Cúc kéo vô lòng, nàng cũng cố ngồi thật sát vô ông.
“Em muốn hỏi gì, nói đi.”
Cúc nói nho nho, hình như nàng sợ một điều gì:
“Anh có phải là nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám không?”
Ông Giám giật mình, nhìn Cúc đăm đăm như cố nhớ xem mình có gặp cô vũ nứ này ở đâu không. Cả mấy chục năm nay ông không lui tới vũ trường thì làm sao một cô vũ nứ ở cái vũ trường nghèo nàn này lại có thể biết ông được ông ngạc nhiên hết sức.
“Tại sao em biết anh?”
Cúc lắc đầu.
“Thực ra em đâu có biết anh là ai, chỉ đoán thôi; vì nghe câu chuyện anh kể về Đỗ Nga và con anh. ông Tổng Giám Đốc Nguyễn Văn Giầu, ở vũ trường ai lại không biết, nhất là mối tình tay ba: Xuân Nhi – Nguyễn Văn Giầu – Đỗ Nga. Còn bốông Tổng Giám Đốc Nguyễn Văn Giầu là nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám chứ còn ai nữa. Như vậy, anh không là tỷ phú Nguyễn Văn Giám còn là ai.”
Ông Giám thở dài.
“Anh lo làm ãn buôn bán, không ló đầu ra ngoài, để thằng con anh làm bậy, bây giờ y bị quả báo cũng đáng. Nhưngvì anh hiếm muộn, có độe nhết một thăng con trai để nối dòng, nếuy chết đi là tuyệt giống, nên phải lo lắng chạy ngược chạy suôi. lo cứu nó thôi.”
Hai tay Cúc bợ mặt ông Giám thực âu yếm nói:
“Nếu em cứu được con anh, anh có bằng lòng cho em một đứa con với anh không?”
Ông Giám đang io lắng cũng phải phì cười vì câu hỏi của Cúc. Ông nói:
“Nếu em có con với anh cũng đủ để anh mang ơn em rồi; chứ nói gì em còn cứu đượe thằng nghịeh tử Giầu nữa.”
Nghe ông Giám nói vậy, Cúc cười khúc khích, nói:
“Nếu vậy chúng mình về nhà, em nấu cơm anh ăn rồi sẽ cứu cả cậu Giầu lẫn đẻ con cho anh.”
Tự nhiên ông Giám thấy vui vui. Sau bao nhiêu năm chúi mũi vô làm ăn, tôl nay ông có thể vui một đêm cũng không hại gì. Ông cười hỏi Cúc:
“Em muốn anh ở với em bao lâu thì có thể cứu được thằng nghịch tử Giầu, ở bao lâu nứa thì cho anh thêm được một đứa con?”
Cúc nhí nhảnh, hát nho nhỏ:
“Chỉ cần một đêm nay nữa thôi, mai chúng ta mỗi người một nơi.”

Ông Giám cười ha hả, ông thấy mình trẻ ra thực rồi.
Vít đầu Cúc lại ông hôn lên môi nàng đắm đuối, hai người quện lấy nhau trong bóng tối lờ mờ của vũ trường. Bàn tay Cúc lần vô trong quần áo ông, rà lên những bắp thịt nhão nhoẹt vì tuổi già nhưng bắt đầu nóng lên. Nàng thủ thỉ:
“Chúng mình về nghe anh.”
Ông Giám gật đầu nhe nhẹ, sửa lại quần áo, theo Cúc ra ngoài, gọi xe Taxi về nhà. Nhà nàng ngay cạnh nhà thờ Gia Định. Đúng như lời nàng nói, căn nhà nhỏ như cái ổ chim, tuy nhiên sạch sẽ và rất gọn gàng. Phía trong là nhà bếp và buồng tắm, phía ngoài là phòng ngủ và cũng là phòng khách luôn. Nhà tuy vách tường nhưng mái lợp tôn, nhứng tấm tôn mỏng có nhiều vết hoen ố, chắc chắn đây không phải là loại tôn tết rồi. óng mỉm cười, tự nghĩ; Con nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám lại cô thể thụ thai ở căn nhà như thế này được hay sao.
Cúc thấy ông cười, hỏi:
“Bộ anh cười em ăn ở bê bối quá phải không?” .
óng Giám ôm Cúc vô lòng, nơi đây ông không còn sợ ai dòm ngó nữa, ông cười lớn hơn một cách thích thú:
“Nếu đêm nay em thụ thai. Trang sử nhà họ Nguyễn phải lật qua một chương mới.” .
Cúc nhí nhảnh:
“Và em sẽ là người viết trang sử đó.”
ÔngGiám lại cười ha hả, luồn một tay vô áo Cúc; nàng ép sát vô ông, cắn lên vai ông thực mạnh. óng Giám vẫn cười và bàn tay càng lần xâu vô trong hơh nữa. CúC với tay tắt đèn, nàng kéo ông nằm xuống chiếc đi văng bên cạnh. Lần lên áo, cởi từng chiếc nút, nhẹ nhàng kéo ra sau, Cúc còn khéo léo đạp tuột xuống đất cả giầy và vớ của hai người. Chưa bao giờ ông Giám thấy thoải mái như hôm nay; ông vùng lên hăm hở như đứa con trai mới lớn, bước vào tình yêu.

VN88

Viết một bình luận