VN88 VN88

audio truyen nguoi lon lau xanh – Tình người duyên ma

Tư sợ hãi ngồi yên không dám nhúc nhích nửa bước, nàng mở mắt nhìn ông chủ chừng chừng. Tư còn lạ gì nhứng người cãi lại ông Phúc bị đối xử ra sao nữa. Hàng ngày ông rất tử tế và lo lắng cho mọi người dưới quyền ông; tuy nhiên kẻ nào phản bội, hoặc làm trái ý ông điều gì dù nhỏ hay lớn dều bị trừng phạt một cách ghê hồn, có khi mất mạng như chơi.
“Con Ba nói hồi ởquê em đã eó một đời chồng rồi phải không?”
Tư nói lí nhí trong miệng.
“Dạ, thưn ông.”
“Ăn ở với nhau được bao lâu.”
“Dạ, gần một năm thì chồng con chết.”
“Có con Chưa?”
“Dạ, thưa chưa.”
Vừa nói chuyện với Tư, ông Phúc vừa lần lần cởi từng nút áo Xuân Nhi ra, da thịt nàng từ từ lồ lộ; bộ ngực con gái thẳng đứng không một nếp nhăn, nhứng đường cong chạy dài thật quyến rũ.
“Chồng chết rồi em lên Saigon đi làm ngay à?”
“Dạ, hơn tháng sau con mới lên đây?”
“Có bà con gì ở đây không?”
“Dạ, có bà thím.”
“À, có phải thím Chín, thím Mười gì đó đem em vô đây làm phải không.”
“Dạ… dạ… thím Mười con đó.”
“Ờ ờ anh nhớ rồi, bà ấy cũng mượn anh một số tiền, mới trả dứt nợ mấy tuần trước, tội nghiệp bà già, ít vốn liếng bán bưng cực khổ. Để bứa nào anh giúp bà ấy chút ít vốn mới được.”
“Dạ, cám ơn ông chủ.”
“Ơn nghĩa gì, từ nay dì Ba em đi vắng, em thế mụ đó ở đây ngoan ngoãn là được rồi.”
“Thưa ông chủ con sợ lắm.”
“Sợ cái gì chứ?”
“Dì Ba mà biết thì chết con.”
“Bây giờ em là dì Tư có được không?” vừa nói ông Phúc vừa đưa tay véo mạnh vô đùi Tư một cái, nàng kêu lên một tiếng nắm lấy tay ông.
“Ông chủ ơi đừng mà…”
Nàng chưa nói dứt câu đã bi ông kéo vô lòng rồi, Tư sợ hãi nhưng không dám chống cự, nàng biết làm ông Phúc phật ý là lãnh đủ ngay. Tư khôn khéo nắm lấy tay ông đặt lên ngực Xuân Nhi, nhưng nàng lại bị ông ta đè ra hôn lên miệng muốn ngộp thở.
“Ông… ông… chủ ơi…”
“Đừng gọi anh bằng ông chủ có được không.”
“Dạ… dạ… gọi bằng gì bây giờ.”
“Có thực em không biết không?”
Tư sợ hãi.
“Dạ, dạ… em… em… biết.”
Ông Phúc cười hể hả.
“Có như vậy mới ngoan chứ, phải không em Tư của anh.”
“Anh… anh ơi… dì Ba về… mà biết được em với anh như thế này dì ấy giết em chết.”
“Ai dám?”
“Em đâu biết, trong nhà eó nhìêu tay chân của dì ấy mà.”
“Chân với tay nào đâu, em nói đi, anh chặt hết.”
Tư xô ông Phúc ra nhè nhẹ.
“Anh dữ quá hà.”
“Như vậy mà còn bị người ta qua mặt mới tức chứ.”
“Ai dám qua mặt anh?”
“Thì ngay con bé này đây chứ ai.”
“Tại hoàn cảnh thôi, cô ấy không có gan ấy đâu.”
“Em lầm rồi, cái mặt con này trông đẹp đẽ như vậy chứ gan nó là gan hùn chứ không phải thứ dở đâu.”
“Nó nằm trong tay anh rồi mà.”
“Thì tại thuốc mê thôi, chứ nó mà tỉnh lại có cắt cổ nó cũng không làm gì được.”
“Bộ cô ấy không sợ anh à?”
“Sợ thì sợ chứ đụng tới cái này không được với nó đâu,, Vừa nói ông Phúc vừa lùa một tay lên mình Xuân Nhi bóp mạnh. Tư cười khúc khích.
“Bây giờ anh muốn làm gì thì làm có khác gì đâu.”
“Khác chứ, dù mình muốn gì cũng được, nhưng nó như một cái xác ehết còn nước nôi gì nứa.”
“Thì anh tạt nước cho cô ta tỉnh lại đi.”
“Để nó làm giặc hả.”
Tư cười khúc khích.
“Nếu vậy em cũng sanh giặc bây giờ.”
Ông Phúc khoái trí cười ha hả, ông không ngờ con nhỏ ở này biết nói chuyện quá. Ông ôm ghi lấy Tư, cắn lên vai nàng. Tư rú lên nho nhỏ thì thào:
“Tắt đèn đi anh ơi…”

VN88

Viết một bình luận