VN88 VN88

audio truyen nguoi lon lau xanh – Tình người duyên ma

Nghe Giầu nói làm hai má Xuân Nhi nóng lên, nàng cúi mặt không trả lời nhưng trong lòng thực sung sướng. Thấy Xuân Nhi im lặng, Giầu tấn công tới:
“Xuân Nhi à, anh mong chúng mình hiểu nhau nhiều hơn, đểchúngmình có thểsốngchungvới nhau,yêu nhau suốt đời”

Xuân Nhi không dám ngước mặt lên, hai tay mân mê tà áo, nói nho nhỏ:
“Anh ơi, em là một cô gái nghèo hèn, một vũ nữ của làng chơi; làm sao xứng với anh được…”
Giầu hơi đăm chiêu, chàng im lặng một lức rồi chậm trãi nói:
“Cưng ơi, anh có thể xin em rời khỏi vũ trường, ở nhà được không?”
Xuân Nhi ngước nhìn Giầu yếu ớt.
“Anh ơi, thời buổi khó khăn này làm sao kiếm được một việc hạp với khả năng mình, rời vũ trường rồi biết làm gì đây?”
Giầu nói thực dịu dàng.
Một cô gái cần phải có gia đình, em không thể lãng phí tuổi thanh xuân của mình để vùi dập trong chốn phong trần mãi như thếnày được. Đừng làm gì nữa, hay là về ở với anh đi.”
“Sống với anh à?”

Giọng Xuân Nhi như lạc đi trong nỗi niềm cảm xúc vừa dâng lên thật cao. Tại sao Giầu lại đề nghị nàng về chung sống” với chàng một cách dễ dàng như vậy? Nhưng về ở với chàng với danh nghĩa gì đây mới được chứ? Xuân Nhi vừa quay qưa phía ehàng, Giầu đã nắm lấy tay nàng đưa lên miệng hôn nhè nhẹ.
“Sống với anh đi, tuy ehúng mình quen nhau chưa lâu nhưng trái tim anh đã đầy ắp những hình ảnh của em rồi, anh khỏng thể xa em được nữa đâu.”
“Sống với anh à?”

Xuân Nhi lập lại câu nói lúc nãy thật chậm. Tuy nàng sinh sống trong giới làng chơi, nhưng vẫn giứ mình thật trong sạch và kỹ càng, làm sao nàng có thể khơi khơi sống với Giầu một cách dễ dàng như vậy được. Giầu quay sang hôn nhẹ lên mắt nàng thì thào:
“Anh muốn cưới em…”
Một cảm giác khác lạ chạy dài xuống xương sống nàng, thân thể Xuân Nhi như tê dại. Nàng nhắm mắt lại thì thầm:
“Anh… anh… anh muốn cưới em… cưới em làm vợ thật sao?”
“Phải đó cưng ơi…”

Giầu cho xe ngừng lại bên đường; chàng đậu sát vô lề dưới một hàng cây. Trời đột nhiên đổ cơn mưa thực lớn, những hạt mưa thực to rơi lộp độp trên mui xe và bắn tung toé trên kiếng xe. Khung cảnh ngoài trời nhạt nhòa một mầu trắng đục, một tia sét lóe lên chói lòa, cùng với tiếng sấm vang ầm đinh tai nhức óc kéo dài ra. Xuân Nhi ôm lấy Giầu sợ hãi. Chàng cúi xuống đãt lên môi nàng chiếe hôn thật say đắm. Xuân Nhi để yên cho chàng hôn, nàng không hôn lại nhưng đã ép sát thân thể vô mình chàng. Bàn tay Giầu luồn qua cổ áo mò xuống dưới thật tham lam. Những cảm giác run rẩy cả châu thân làm Xuân Nhi co mình lại, nàng rên lên nho nho:
“Anh… a… n… h… ơ… i… đừng mà.”

Cơn mưa chợt tới thực mau, đột nhiên rứt hạt cũng thực lẹ. Một chiếc xe nhà binh chở đầy lính chạy nhanh qua, nước mưa dưới đường bắn tung toé qua hai bên; Xuân Nhi nghe được tiếng reo hò của đám lính ngồi trên xe, họ đang ngoắc ngoắc về phía xe nàng đùa rỡn. Xuân Nhi vội đẩy nhẹ Giầu ra, nàng nắm lấy tay chàng gỡ nhè nhẹ ra khỏi ngực áo. Giầu nhìn thật sâu vô mắt nàng.
“Những gì anh nói với em hồi nãy, mong em đừng cảm thấy quá đột ngột. Bất cứ trai gái nào cũng phải có gia đình cả, chứng mình cũng thế thôi.”
Xuân Nhi nghe Giầu tỏ tình như vậy, nàng thật cảm động, nhỏ nhẹ nói:
“Anh ạ, đám cưới là chuyện rết quan trọng cho đời con gái. Việc này cần phải có ý kiến của cha mẹ, dù cho chúngmình có tính toán với nhau như thế nào chăng nữa cũng phải có người trên dính vô mới xong. Hơn nữa ba anh lại là người có tiếng tăm trong xã hội, chúng mình không thể làm chuyện gì mất mặt ông ấy được.”
Ngưng một lát, Xuân Nhi nói tiếp:
“Còn nứa, gia đình anh là gia đình danh giá, em lại là một vũ nữ, không biết ba anh có bàng lòng không?”
Giầu gật đầu nói:
“Em nói rất đúng; nhưng anh hiểu tính ba anh, ông không như nhứng người khác cần tới môn đăng hộ đối đâu. Ba. anh rất thương anh và cũng rất thực tế, ông chỉ muốn anh có hạnh phúc là được. Việc hôn nhân là hạnh phúc suốt đời của anh. Nếu anh yêu ai, ba anh không bao giờ cản đâu.

Xuân Nhi nghe Giầu nói rất sungsướng, nàngthỏ thẻ:
“Anh à, nếu vậy anh nên sắp xếp cho em gặp ba anh đi. Dù sao trước khi nói với ông về hôn nhơn, hãy để em làm quen với không khí gia đình anh trước vẫn hơn.”
Giầu vuốt nhẹ tóc Xuân. Nhi, khen:
“Em thật thôngminh, việc gì cũng tính trước sau thực chu đáo quá.” ngừng một lúc, chàng tiếp: “Hiện giờ ba anh đang ở bên Nhật Bổn; ông phải tổ chức một văn phòng cho công ty phân phối hàng trên thị trường này. Tính ông lất cẩn thận, những gì khởi đầu đều đích thân lo lắng sắp đặt, chứ không tin tưởng vào ai cả. Bởi vậy để khi nào ba anh về, rảnh rang sẽ dẫn em tới gặp.”

Xuân Nhi nghe Giầu nói có lý, nàng im lặng, ngủ đầu dựa trên vai chàng. Chiếc xe lướt đi trên con đường loang loáng nướe mưn, thỉnh thoảng băng qua một vũng nước, chồm lên cùng với những làn nước tạt qua hai bên thành xe. Xuân Nhi nhìn qua kiếng xe, hướng lên trơi; những đám mây đen bay thực thấp, mưa có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Những cơn mưa của miền Nam này thực lạ, ập xuống rồi tạnh liền, người đi đường khôngbiết lối nào mà phòng bị. Giầu vẫn chăm chú lái xe, chàng nói:
“Thời gian đi nhanh quá, mới đây mà đã xế chiều rồi. Chúng mình kiếm chỗ nào nghĩ và ăn uống luôn cho tiện Xuân Nhi gật đầu.
“Dạ; ăn xongmình về nhe anh. Hình như chúng mình đi hơi xa rồi đó.”
Giầu chỉ về phía trước nói:
“Phía trước có một nhà hàng khách sạn rất sang trọng, chúng mình có thể tạm dùng chân ở đó được.”
Xuân Nhi thắc mắc không hiểu sao nhà hàng lại ở trongkháeh sạn và khôngbiết tại sao người ta lại mở một cái khách sạn sang trọng ở nơi đồng không mông quạnh này làm gì. Nàng buột miệng nhắc lại:
“Khách sạn à…”
“Phái, Khách Sạn Long An đó mà.”

VN88

Viết một bình luận