VN88 VN88

audio truyen nguoi lon lau xanh – Tình người duyên ma

Không hiểu vì có bầu hay vì nằm trên sàn thuyền cứng ngắc không quen. Cúc nói nho nhỏ.
“Anh à, thôi đi, em khống được khoẻ đâu.”

Thầy Mạnh không trả lời, hai mắt ông nhắm nghiền, thân thẩnhấp nhô; Cúc chưa kịp nói thêm, ông đã rít lên. Da gà nổi khắp nơi, ônh rùng mình liên tiếp rồi khủyu xuống. Cúc hoảng hồn sợ ông đè lên cái bầu của nàng, lật ông qua một bên, ngồi dậy. Nàng tinh nghịch lấy chân đạp ông lăn xuống lạch.

Thầy Mạnh rớt xuống lạeh làm nước bắn tung toé. Cúc thích chí cười như nắc nẻ, nàng cúi xuống lạch, nói:
“Anh tắm đi rồi về kẻo trễ, em không ở đây lâu được đâu thầy Mạnh cười hì hì, ông uốn mình, bơi ra giứa lòng lạnh, vừa kỳ cọ vừa la lớn:
“Nước ở đây mát quá Cúc ơi, xuống đây tắm với anh đi.”
“Thôi về đi anh ơi, ông Giám hôm nay hẹn em đi ăn cơm với thằng Giầu đó, trễ không được đâu.”
Thầy Mạnh bơi trở về ghe ngay, ông bám hai tay vô mạn ghe leo lên, lấy cái áo thung lau mình mẩy, mặc quần áo vô rồi đẩy ghe ra liền, ông nhìn Cúc mĩm cười:

“Tắm một eái đã ghê đi. Bao giờ em sanh xong, khoẻ mạnh, chúng mình ra đây tắm một mách đã lắm đó.”
Cúc nhìn ông hí hửng như một đứa trẻ, mĩm cười, nàng thấy hơn bao giờ hết, phải đốc ông làm xong việc cho mình.
“Anh Mạnh à, mình đi lấy ngải Ma Lai rồi về em phải làm sao?”
“Thường thường thì anh phải tán thành bột, trộn với một ehút cứt gà sáp, phơi khô là dùng được.”
“Như vậy hôm nay làm sao em mang về được.”
“Được chứ, nếu hôm nay em muốn thằng Giầu theo ông bà liền thì dễ thôi; cứ cho nó ăn một miếng ngải cố quẹt chút cứt gà sáp vô là trong vòng ba phút thôi, nó sẽ đái ra máu chết tức thì. Có trời mới cứu được.”
Cúc lắc đầu quầy quậy:
“Trời ơi, như vậy đâư có được anh ơi, giết nó cái kiểu ấy ở tù không có ngày ra à.”
Thầy Mạnh nhìn Cúc, hỏi:
“Vậy em muốn nó chết từ từ à?”
Cúc gật đầu.
“Dạ, mình làm sao kín đáo một chút, hơn nữa em muốn nó chết lúc em sanh xong vài tháng, khoẻ khoẻ một chút.”
“Em cũng còn khoảng ba tháng nữa mới sanh chứ gì, như vậy lại càng dễ nữa. Hôm nay em cứ mang mớ ngải này về, đâm nhỏ, chắt lấy nước, cho nó uống một lần thôi.

Rồi sau ba mươi sáu ngày, em lấy ít cứt gà sáp, phơi khô, tán nhỏ cho nó uống là đủ một trãm ngày nó đái ra máu mà chết, không ai biết đó vào đâu.”

Cúc mừng rở, nàng không ngờ thầy Mạnh lại còn có thể làm những điều ngoài sức tưởng tượng của mình nữa. Như thê là hôm nay mang mớ ngảt này về, kể như mạng thằng Giầu trong tay nàng rồi. Có lẽ sự lui tới với thầy Mạnh cũng không cần thiết lắm nữa, rãn ra từ từ là vừa rồi; nếu không mai mốt này ổng thấy mình gìâu rồi, đeo theo, coi chừng ông Giám biết, lại khổ cả đời thôi. Cúc làm bộ bắt qua chuyện Đỗ Nga, hỏi:
“Mấy bứa nay con nhỏ Đỗ Nga có ghé anh không?”
Thầy Mạnh cười hí hí:
“Con nhỏ dễ thương thật, lại khéo chiều nữa. Bây giờ anh bắt đầu mê vũ nứ rồi đó.”
Cúc mỉm cười:
“Nếu vậy để em giới thiệu cho anh vài cô nữa, chịu không?” ‘
Thầy Mạnh cười hành hạch, chĩ tay vô mé ruộng hoang trước mặt nói:
“Ngải Ma Lai của anh trồng ở đó.”
Chỉ một lúc sau, ghe tắp vô bờ. Thầy Mạnh cột ghe, nhẩy lên nhổ một mớ ngải, rửa sạch trao cho Cúe. Cầm nhưng cây ngủi, Cúc thấy nó chẳng khác gì cây rau má cả; duy có điều cây nào cây đó cũng có củ ở dưới gốc, nàng hỏi:
“Bây nhiêu có đủ cho thàng Giầu uống không anh?
Thầy Mạnh trợn mắt.
“Ngần đồ ngải, em có thể giết được mười mạng chứ không ít đâu. Em chỉ eần đâm nhỏ chừng nửa củ ngải là đời nó tiêu rồi; đâu có phải uống như uống la ve đâu.”
Ghe đi suôi giòng nước thực mau, chẳmg mấy chốc đã tới nhà. Thầy Mạnh vô bàn thờ tổ thắp ba nén nhang, thầy vẫn có thói quen làm như vậy mỗi khi đi đâu trở về nhà. Cúc vén màn chui vô trong đứng cạnh thầy Mạnh. Nàng dúi vô tay thầy mớ giấy bạc. Thầy Mạnh nhìn nàng mĩm cười, bỗng thầy nhớ ra còn có gói cứt gà sáp tán nhỏ để dưới bàn thờ ông Tà đã lâu, chưa dùng; thầy lấy ra trao cho Cúc:
“May quá, còn ít cứtâ gà sáp đây; em có thể cho thằng Giầu uống lúc nào cung đượe. Nhưng phải nhớ một điều, nếu cho uống trước ba mươi sáu ngày, thàng nhỏ sẽ đái ra máu chết cấp kỳ trong vòng ba phút thôi. Còn như muốn nó chết từ từ em phải đợi trên ba mươi sáu ngày hãy cho nó uống, nhưvậy không ai khám phá nổi là mình hại nó.”
Cúc mừng rỡ bỏ gói cứt gà sáp vô bóp. Nàng nói:
“Thôi, bây giờ em phải về, sợ trễ.”
Thầy Mạnh gật đầu.
“ừ em về đi; khi nào rảnh lại tới chơi. Có gì cứ cho anh hay.”

VN88

Viết một bình luận