Cả hai dìu nhau tới phía trước, căn phòng màNga đưa Chung tới eó lẽ là nơi chủ nhân của căn vườn này chứa dụng cụ săn sóc vườn tược. Không biết Nga lên đây bao nhiêu lần rồi, nhưng nàng thật quen đường đi nước bước lần tay bật công tắc điện, nàng cười khúc khích
“Ngồi xuống đây đi anh, chúng mình đứng cả giờ rồi, em mỏi chân quá hà.”
Nói xong Nga kéo Chung ngồi xuống một cái ghế dài bằng ván thông, Chung có thể đoán ngay chiếc ghế này là ghế để người ta nằm tập tạ, đóng thực sơ sài nhưng chắc chắn.
“Hình như có ai thườngtập thể thao ở đây phải không em?”
“Dạ, chỗ này con trai ông chủ sáng sáng lên đây tập tạ”.
Vừa nói Nga vừa chỉ vô một góc phòng cho Chung thấy những đĩa sắt lớn nhỏ xếp ngay ngắn nơi đó. Chung mỉm cười:
“Vậy mà lúc nãy anh lại tưởng đây là căn phòng người ta chứa dụng cụ làm vườn.”
“Dạ, ở đây ông chủ cũng chứa những thứ đó nứa, nhưng ở ngăn trong. Nói là ngăn trong chứthực ra đó chỉ là một cái tủ lớn đóng sát vô vách, anh coi kìa.”
Nga chỉ tay vô trong, quả thực Chung thấy bức tường trong là cả một ngăn tủ lớn, chiếm hết bức vách đó; thì ra chủ nhân của căn phòng này cũng có sáng kiến ngăn nắp ghê, nơi đây vừa là chỗ đựng dụng cụ chơi cây cảnh, vừa là một phòng tập thể dục thật xinh xắn và gọn gàng. Ánh sáng eủa ngọn đèn hắt lên trên mờ ảo chứ không sáng chói, dù căn phòng ehĩ rộng hơn chiếc giường Hồng Kông đôi chút. Chung đểý thì ra bóng điện đượe nằm ẩn trong một cái chụp đèn chiêú lên trần nhà.
“Bộ em lên đây chơi thường lắm à?”
Nga cười khúc khích.
“Lâu lâu em mới lên đây thôi, nhưng mà luôn luôn đi một mình chứ chưa đưa ai lên đây bao giờ. Thường những lúc bị khách ép uống quá nhiều rượu nên leo lên đây trốn cho giã rượu thôi.”
“Hôm nay em đâu có uống rượu phải không.”
Nga ôm lấy cổ Chung, hôn chàng một cái thực mau.
“Vậy mà em say rồi đó.” ‘
Chung vòng tay ôm lấy nàng, cả hai cùng ngồi xuống chiếc ghế tập tạ.
“Hai đứa mình ngồi kiểu này coi chừng lật ghế té bò càng đó anh.”
“Vậy chúng mình bỏ một chân qua bên kia ngồi cho chắc ăn.” Chung chưa nói xong Nga đã bỏ một chân qua bên kia rồi, nàng ngềi như trên yên ngựa. Chung cũng bỏ một chân qua, chàng còn đang loay hoay, Ngu đã ôm lấy cổ Chung đè chàng nằm dài trên ghế, nàng nằm úp lên mình chàng tinh nghịch cắn lên má Chung nhè nhẹ.
“Hôm nay em giết anh chết luôn.”
Chung cười hì hì, bộ ngực ngút ngàn của Nga tì trên ngực Chung làm chàng muốn ngộp thở. Dù ánh sáng của ngọn đèn không sáng thật rõ, nhưng Chung cũng thấy không thiếu một đường cong nào trên thân thể nàng. Chàng hơi ngạc nhiên không ngửi thấy mùi phấn trên khuôn mặt nàng, có lẽ Nga không đánh phấn, đây là một trường hợp thật hiếm hoi trong giới vũ nứ; Chung chưa thấy cô nào không dùng son phấn cả. Có lẽ trời cho Đỗ Nga một nước da trắng và cặp môi hồng tuyệt hảo này, hèn gì lúc nàng hôn chàng, cũng như cọ má, ép môi dều không dè dặt, tránh né nhưnhững cô vũ nữ khác sợ khách làm hư phần trang điểm trên khuôn mặt mình.
“Tại sao em muốn giết anh.”
“Tại sao anh dễ thương quá vậy nè, lại còn cái tật đa tình nữa.”
“Anh dâu có đa tình.”
“Không đa tình sao còn bồ bịch lung tung đó?”
“Bồ ai đâu?”
“Xuân Nhi chứ ai”
“À cô ta đi rồi.”
“Anh có nhớ cô ta không?”
“Nhớ chứ.”
“Nàng đẹp lắm phải không anh?”
“Đẹp đẹp lắm.”
“Anh có hình nàng cho em coi đi.”
Chung biết Đỗ Nga đang cố tình kiểm lại xem người tình của chàng là ai; mặc dù chàng đã nói tên tuổi của Xuân Nhi ra làm cho cô ta hoảng hốt, nhưng có lẽ còn bán tín bán nghi, cho là có sự trùng tên. Sở dĩ Chungbiết được tên tuổi của Xuân Nhi vì hôm xẩy ra tai nạn, Cảnh Sát cho chàng hay; hơn nữa đứa bé chàng mang về cũng được làm giấy tờ cho chàng nuôi dưỡng mà vẫn còn mang tên mẹ nó. Nghe Nga đòi coi hình, Chung làm ra vẻ thần bí:
“Anh chẳng có cái hình nào của cô ta cả.”
“Tại sao vậy?”
“Vì cô ta biết anh là họa sĩ, nên thử lòng anh xem đã yêu nàng tới mức nào; bởi vậy bảo anh phải tưởng tượng ra hình ảnh của nàng trong con tim mà vẽ lên giấy.”
“Rồi anh có vẽ không.”
“Vẽ chứ, người yêu mình muốn mà không chìu sao được Chẳng những vẽ một tấm cho nàng coi mà còn vẽ cả hình nho nhỏ để trong bóp nữa.”
Nga mừng rỡ, reo lên:
“Vậy anh lấy ra cho em coi đi.”
Chung cười hì hì.
“Em đè ngửa anh ra thế này, còn nhúc nhích làm sao được nứa mà lấy cái gì.”
Nga vòng tay ôm lấy cổ Chung kéo chàng ngồi dậy. Chiếc ghếtập tạ nghiêng nghiêng, hai người lại ngồi quá sát nên Nga kéo được Chung ngồi dậy thì nàng đã nằm ngửa ra rồi. Thân thể Nga cong vòng, nhứng đường cong hằn lên độn hắn chiếc quần xáxị lồ lộ, vạt áo dài tuột nút tự hồi nào bật qua một bên cho bộ ngực vươn lên thẳng đứng không một nếp nhăn, trắng nõn, mịn nàng và đỏ ao trên đỉnh. Chung không cầm lòng được trướe thân hình vệ nữ ngút ngàn này, chàng vục mặt lên vùng đồi núi mầu mỡ đó. Nga cười khúe khích ôm ehặt lấy đầu chàng, thì thào:
“Anh ăn gian quá đi thôi, đừng làm em nhột quá mà.” nói xong nàng đẩy nhe nhẹ đầu chàng lên cao, nheo mắt nhìn thật tình tứ. “Anh à, lấy hình người yêu của anh cho em coi đi.”