Ông ta đứng dậy, rời khỏi ghế, thủng thẳng gạt tàn điếu xì gà, tiến tới trước mặt Xuân Nhi, ngồi lên mé bàn.
“Tiền cô mượn đã quá hạn, lương cô làm có hơn ba ngàn đồng. Cho là anh cô ra khỏi tù đi chăng nữa thử hỏi làm được bao nhiêu. Sức y nhiều lắm kiếm được năm ngàn là nhiều. Đó là nói biết chừng nào y được thả. Nêú cứ nại cớ không có tiền, kéo dài thời gian trả nhưvậy, cuối cùng đừng nói gì tới nợ, ngay cả lời cũng không trả nổi đâu.
Xuân Nhi cố van lơn:
“Thưa ôngchủ, cháu biết nên rất lo, cháu khôngmuốn kéo dài thời gian bao giờ. Cháu đang cố tìm cách trả cho ông chủ… xin ông gia hạn cho ít tháng.”
“Cô có cách nào?” vừa nói ông ta vừa nhìn nàng từ đầu tới chân, gật gừ ra điều thích thú lắm.
“Cháu tạm thời chưa có, nhưng…”
“Cô nói không xuôi tai chút nào. Nếu cô có gì cầm thế còn nghe được.”
“Nếu có đồ quí, cháu đã bán lấy tiền trả rồi.”
“Vây cô tính cách nào đây, nói đi.”
Xuân Nhi muốn khóc.
“Cháu… cháu…”
Ông chủ nợ nhấn chiếc nút điện trên bàn giấy, một thiếu nữ bước vô, có lẽ là người làm, nhưng ăn mặc rất diêm dúa.
“Tư, mày pha cho cô này ly cà phê đi; giống bữa nọ ấy nghe chưa.”
Cô gái liếc nhanh Xuân Nhi một cái, cúi đầu bước ra ngay. Một lúc sau, cô ta bưng vô hai ly cà phê sữa; một ly để trên bàn cho ông chủ, một ly cô trao cho Xuân Nhi.
“Mời cô…”
Xuân Nhi lật đật đỡ ly cà phê sữa, miệng lý nhí nói cám ơn. Ông chủ nợ của nàng cũng bưng ly cà phê uống từng ngụm. Ông nhìn nàng mĩm cười thích thú.
“Tôi thấy cô cũng tội nghiệp, bây giờ dù có làm gì thì cô cũng không có tiền trả tôi; thôi thì thủng thẳng uống cà phê đi rồi chúng ta bàn lại vậy.”
“Dạ… dạ… xin ông chủ thương tình hoàn cảnh cháu.”
“Thôi được rồi, được rồi, cứ uống cà phê đi đã rồi tính sau.”
Xuân Nhi mừng thầm thấy ông ta có vẻ dễ chịu rồi, nàng bưng ly cà phê lên miệng húp một ngum dài. Chất đăng đắngcủa loại càphê hảo hạng này cùngvới mật ngọt của sữa làm nàng tỉnh hẳn người, trong lòng có vẻ ấm áp đôi chút. Nàng nhìn ông chủ nợ nbư biết ơn.
“Thưa ông chủ, nếu ông chủ thươngtình cho cháu nợ ít tháng nữa, anh cháu được thả, thế nào chúng cháu cũng đi làm trả được cho ông chủ.”
“Thôi được rồi, lát nứa em nuôi tôi sẽ tính cho cô. Nó có nhiều việc cho cô làm kiếm dư tiền trả cho tôi, cô đừng lo vụ đó nữa.”
Xuân Nhi lo ngại.
“Thưa ông làm gì ạ.”
“Ồ, thời buổi này làm gì có nhiều tiền là được, cô lo lắng làm gì chứ.”
Xuân Nhi linh cảm thấy có điều gì chẳng lành, nhất là nàng vừa nhìn thấy cảnh trái gái đú đởn ở từng dưới. Không lý em nuôi ông chủ này lại…
Vừa nghĩ tới đây, bỗng nàng thấy xây xẩm mặt mày, chân không đứng vững nữa, tay run rẩy, không cầm nổi ly cà phê để rớt xuống sàn. Trước khi té xuống nền nhà, nàng nghe thấy hình như tiếng cười của ông chủ nợ thật khả ố rồi không còn biết gì nữa.
Cười một lúc khoái trí vì đã lâu lắm mới kiếm được một con mồi trẻ đẹp và trinh nguyên như Xuân Nhi, ông Phúc chủ nợ của nàng quay lại nói với con ở:
“Mày gài cửa kỹ chưa Tư?”
“Thưa ông để con ra ngoài rồi khóa cửa lại.”
“Khỏi, ở đây phụ với tao được rồi, gài cửa lại đi.”
Tư ngần ngừ.
“Thưa ông chủ, con sợ dì Ba…”
Ông Phúc gắt:
“Sợ cái gì, tao bảo mày không được sao?”
Tư sợ hãi chạy vội ra gài cửa lại thật kỹ, chân tay nàng bắt đầu run lẩy bẩy. Bỏ thuốc mê vô cà phê để ông chủ nàng cho các cô gái vô đây uống nàng làm đã nhiều lần. Nhưng từ hồi nào tới giờ, chưa bao giờ nàng ở lại sau khi các bà các cô đó xỉu đi cả. Thường thì vợ nhỏ ông Phúc là dì Ba vô đây với ông, nhưng hôm nay không hiểu sao ông lại không cho kêu dì Ba mà bảo nàng phải ở lại. Sựthực thì nàng cũng chẳngbiết chuyện gì sẽ xẩy ra sau khi cửa phòng đóng lại, chỉ đoán là thế nào cũng có một màn cụp lạc như chuyện vợ chồng thế thôi. Chuyện này Tư cũng chẳng lạ lùng gì, nàng cũng có một đời chồng rồi, mặc dù ăn ở với anh ta chưa đầy một năm, chồng nàng phải đi lính và tử trận ngay những ngày đầu tiên ra tiền tuyến. Bởi vậy Tư mới lên Saigon đi ở cho gia đình ông chủ này. Được ông chủvà dì Ba tin cậy nên nhứng chuyện như thế này nàng mới được giao cho thi hành.
“Xong chưa, sao lâu quá vậy?
Tư sợ hãi chạy lại ngay
“Dạ… dạ… xong rồi ạ.”
“Em phụ với anh khênh con nhỏ này lên giường coi.”
Hai hàm răng Tư đánh lập cập, nàng thấy tự nhiên ông chủ đổi cách xưng hô; mày tao thành anh em ngọt sớt; không biết chuyện gì sẽ xẩy ra đây. Chắc chắn ông ta sẽ phá trinh con bé vô phức này rồi, nhưng còn nàng ở đây làm gì. Đặt Xuân Nhi ngay ngắn lên giường xong, ông Phúc Bảo nàng:
“Em buông mùng xuống, dắt mùng lại cho kỹ, đừng để con muỗi nào chụi vô mùng làm anh mất hứng đêm nay thì khổ cả đời đó.”
Tư lật đật đứng dậy búông mùng xuống ngay, nàng tấn mùngxongxuôi, tính chung ra đãnghe ôngPhúc giận dữ gắt:
“Ngồi đó chứ đi đâu vậy?”