“Ít ra chúng mình không tệ như vậy.”
“Nhưng không biết trong trái tim anh còn hình ảnh bao nhiêu người đàn bà?”
“Tại sao em nghĩ vậy?”
“Nói yêu em, nhẩy với em, rồi biến luôn mấy ngày không đủ chứng minh điều đó sao?”
Giầu cười nho nhỏ.
“A, em hiểu lầm anh rồi. Nhứng ngày xa em là những ngày mong nhớ sầu héo con tim. Anh không tới với em được vì lo chuyện buôn bán thôi.”
“Đã hết đâu, tới Vũ Trường Đại ThếGiới đâu phải chỉ vì em, còn có Tiểu Bình, Mi Mi, Bạeh Nga, anh nhẩy với cô nào cũng cho tiền thưởng cả bạc ngàn, ra tay hào phóng như vậy, hèn chi mấy nàng không thương anh là phải.”
Giầu cười hì hì, chàng vòng tay ôm sát Xuân Nhi vô lòng, áp má vô sát má nàng, nói nho nhỏ:
“Cưng ơi, bạc ngàn đối với anh có là bao nhiêu đâu. Tới vũ trường chơi mà không cho tiền thưởng còn gì quê hơn. Nhưng cứ chỉ đó đâu phải là tình yêu được. Bây giờ mà em còn chưa hiểu lòng anh hay sao?”
Xuân Nhi thấy lòng mình ấm lại; nàng ngước mặt lên như chờ đợi, miệng thì thào:
“Hiểu cái gì cơ?”
Giầu không để nàng phải đợi lâu hơn nứa, chàng cúi xuống ngay, bờ môi gắn chặt bờ môi, hai thân hình như quện lại làm một…
Đêm đã thực khuya, hai người trở về Saigon. Giầu lái xe từ từ như không muốn về nhà ngay. Chàng hỏi nho nhỏ:
“Nhà em có mấy người.”
Xuân Nhi nghe hỏi tự nhiên thấy tủi thân vô hạn, nước mắt rưng rưng.
“Em sao vậy. Không được khoẻ à?”
“Dạ, không có chi. Nhà em không cỏn ai nữa, mẹ chết sớm, mấy tháng trước ba cũng uống thuốc độc tự tử. Em biết chắc là có người ám hại ba em. óng là người thực thà không khi nào lại dùng ngân phiếu không tiền bảo chứng.”
Giầu hơi giật mình hỏi:
“Chi phiêú không tìên bảo chứng à?” Rồi không đợi Xuân Nhi trả lời, chàng hỏi tiếp: “Có phải anh Hai em còn bị tạm giam không?”
“Ủa, Sao anh biết?”
Giầu hơi ấp úng. .
“Ờ. ờ anh đọc báo thấy vậy.” ‘ ‘
Im lặng một hồi, Xuân Nhi cố cầm sự súc động nói lảng qua chuyện khác:
“Anh làm nghề gì?”
Giầu móc túi trao cho Xuân Nhi một tấm danh thiếp, nàng đọc thực nhanh, la lên nho nhỏ:
“Tổng Giám Đốc à. Em đoán không sai, nhìn anh là biết ngay con người làm ăn lớn.”
Giầu mỉm cười.
“Vậy sao.”
“Công ty Đắc Lợi buôn bán cái gì hả anh?”
Giầu châm thuốc, hít một hơi thực dài.
“Công ty Đắc Lợi là một trong nhứng cơ cấu làm ăn của cha anh, chuyên lo về xuất nhập cảng tơ lụa.”
“Bộ công ty này có nhiều chi nhánh lắm hay sao mà anh là Tổng Giám Đốc?”
“Khôngphải công ty Đắc Lợi có nhiều chi nhánh, mà là cha anh có nhiều công ty. ổng cho anh làm Tổng Giám Đốc, trông coi tất cả các công ty ấy.”
“Ba anh tên gì?”
“Nguyễn văn Giám.”
Xuân Nhi hơi bàng hoàng khi biết tên cha Giầu, nàng không ngờ chàng công tử đẹp trai này lại’là con trai của một nhà tỷ phú tiếng tăm lừng lẫy. ở Saigon ai còn lạ gì thương gia Nguyễn văn Giám là ngư’ời nổi tiếngtrong giới thươngnghiệp buôn bán lớn lao bực nhết. Báo chí thường nhắc tới tên tuổi ông luôn. Xuân Nhi dựa sát mình vô người chàng, hỏị vu vơ.
“Chắc vợ anh đẹp lắm phái không?”
Giầu cười hóm hỉnh.
“Anh thích câu hỏi này của em quá, có lẽ em cũng biết là một người chưa lập gia đình, bất luận nam hay nữ, muốn kiếm bạn khác phái không phải là khó. Nhưng tìm được một người tâm đầu ý hợp không phải là dễ đâu; cái khó của anh là phải tìm được một người có cả trách nhiệm về tình cảm nữa.”
“Ờ…”
Xuân Nhi tuy đáp “ờ” bằng một tiếng nhẹ nhàng, nhưng thực ra nàng cũng chẳng hiểu hết ý của Giầu muốn nói gì. Trong khi đó Giầu tiếp tục nói tới:
“Anh năm nay ba mươi tuổi rồi, đáng nhẽ ra phải lên chức ba của một em bé rồi đó, nhưng khổ thay cho tới nay. vẫn chưa.tìm được một người ẹon gái nào tâm đầu ý hợp cả.”
Xuân Nhi mĩm cười.
“Có lẽ anh đòi hỏi quá cao chứ gì.”
Giầu hơi nghiêng về phía nàng, nói:
“Anh không có điều kiện gì cả… chỉ kiếm một người đáng yêu và yêu mình.”
“Anh nói như vậy thì loại gái nào mới đáng được anh yêu? Định nghĩa đáng yêu như thếnào? Chỉ có anh mới biết được.”
“Không… có khi chính anh cũng không hiểu. Khi anh thích một người, hỏi anh tại ao thích, anh cũng không thể nào trả lời được.”
Bỗng Giầu nắm lấy tay Xuân Nhi, nói:
“Em à, thời gian là nhứng hạt sương tưới lên đóa hoa tình yêu, mong chúng mình có nhiều thì giờ gần gũi nhau em nhé.”
Xuân Nhi thấy lòng rạo rực, nàng nắm chặt tay Giầu, đưa lên miệng hôn nhè nhẹ…