Xuân Nhi vội vàngtới chỗ quầyhàng, nhấc điện thoại:
“A lô, Xuân Nhi đây, ai gọi Xuân Nhi đó?”
“Xuân Nhi đó hả, anh Giầu đây, em khoẻ không?”
“Cám ơn anh.”
Giọng Giầu thật tình tứ và nhớ nhung,
“Cưng ơi, anh nhớ em quá mà không sao tới được;
công việc bề bộn làm cả ngày tới bây giờ cũng chưa được nghỉ nứa.”
Lòng Xuân Nhi ấm lại, nàng tin lời Giầu ngay và lo lắng cho chàng.
“Giữ sức khoẻ nghe anh, đừng để kiệt sứe, đau ốm khổ lắm đó.”
“Không sao đâu em, nhưng mà anh muốn ngày mai em xin nghỉ một ngày. Chúng mình đi chơi nứa nhé, anh nhớ em không chịu nổi đó.”
Xuân Nhi ngần ngừ.
“Em…”
Giầu nói thật nhẹ nhàng.
“Ngày mai đài phát thanh nói có mưa, anh chắc vũ trường không có nhiều khách đâu, hơn nứa tôl mai ở đó cũng không có chương trình gì đặe biệt mà phải không em?”
Xuân Nhi không biết trả lởi ra sao bây giờ, nàng thấy có điều gì không ổn.
“Em… em không biết…”
“Vậy để anh sắp xếp nhé, anh sẽ dẫn em đi nhứng chỗ thực vui, em chịu không?” rồi như không để cho Xuân Nhi trả lời có đồngý hay không, Giầu cười một tràng qua điện thoại nói tiếp ngay: “Khoảng mười giờ sáng ngày mai, anh hẹn em tới quán Mì Cây Nhãn ở chân cầu Xa lộ hôm trước. Ăn uống xong chúng mình đi chơi luôn nhé.”
Xuân Nhi chỉ còn cách trả lời xuôi theo.
“Nhưng đừng làm gì phiền phức cho anh nhé, anh Giầu.”
Giọng Giầu có vẻ hơn hở.
“Cứ như vậy nhé em. Gặp mặt, anh sẽ tặng em một món quà chắc chắn em sẽ thích.”
“Quà?” nàng kêu lên: “Anh đừng làm như vậy, em không cần quà cáp gì đâu.”
Giầu không trả lời Xuân Nhi, chàng chĩ nói: “Ngày mai gặp lại.” rồi bỏ ống điện thoại xuống.
Xuân Nhi trở lại chỗ ngồi. Bình và Mi Mi vẫn còn ngồi ở đó’ họ đang ehờ Xuân Nhi để biết xem ai gọi điện thoại cho nàng. Cả hai cùng thật hiếu kỳ, họ cố nhìn nét mặt của Xuân Nhi dò xét. Mi Mi luôn luôn lanh chanh dành giựt với Bình, nàng lụp chụp hỏi:
“Điện thoại cửa anh Giầu phải không?”
Xuân Nhi cố giấu nhứng vui mừng trong lòng, trả lời thực tự nhiên:
“Đúng là của anh ấy.”
Bình hỏi ngay:
“Anh ấy nói gì vậy?”
Xuân Nhi ngồi bên cạnh hai bạn, kể lại nội dưng cuộc điện đàm cho Bình và Mi Mi, rồi tiếp:
“Tao chưa kịp nói gì thêm anh ấy đã cúp máy rồi.”
“Vậy ngày mai mày có đi với anh ấy không?”
Xuân Nhi chưa kịp trả lời, Mi Mi đã nói:
“Mày phải đi chứ, ngày mai không có nhiều khách đâu thứ Hai tới đây mà ngáp ruồi à.”
Bình trầm tĩnh hơn. .
“Xuân Nhi à, tao nghĩ mày không như tụi tao đâu; trước sau gì cũng cần kiếm một người chồng tốt: ở đây mày có tụi này chuyện trò, về nhà mày thật cô đơn. Nhưng phải cẩn thận trong việc giao du với nhứng người tới vũ trường tìm gái; đa số họ chỉ là những kẻ qua đường thôi, chứ ít người đàng hoàng lắm.”
Xuân Nhi thở dài; nàng thấy những gì bạn bè nói dều trúng tim đen mình nên không nói gì. Bình thấy Xuân Nhi im lặng nên nói tiếp:
“Riêng tao thấy anh chàng Giầu này rất đẹp trai, lại hào hoa phong nhã nữa. Nhưng mày phải cẩn thận, anh chàng có vẻ ỷ vào đồng tiền lắm đấy. Tao có thể ngửi được mùi tanh của đồng tiền.”
Xuân Nhi ngẩn ngư:
“Mùi tanh của đồng tiền?”
Mi Mi lại cười rộ lên:
“Bình ơi, đồng tiền là chúa tể; dẫu sao mùi tanh của nó cúng hay hơn cái túi trống rỗng, khổ lắm dó mày à.”
Bình mĩm cười.
“Ý tao không phải là đồng tiên làxấu, nhưng, biết nói sao đây? Tao cảm thấy có điều gì không ổn. Là con của một đại thương gia, một nhà tỷ phú có tiếng tăm ở đất Saigon này, anh chàng lại đẹp trai, hào hoa phong nhã, học giỏi nữa, như vậy thử hỏi anh ta có điên gì vô vũ trường để kiếm vợ hay không? Ai tin đây? Với địa vị và phong độ ấy thiếu gì con nhà gia giáo, tiểu thư đài các mong chờ được nâng khăn sửa túi chứ. Tụi mình nơi đây sánh được hay sao?”
Xuân Nhi cúi đầu nghĩ ngợi trước nhứng điều hữu lý của bạn. Nhưng Mi Mi không chịu như vậy, nàng cười mĩa mai, nói:
“Vũ nữ thì sao chứ, không phải là người hả. Đi trên đường phố chúng mình có xấu hơn ai đâu. Tại sao lại tự khinh mình như thê. Từ cổ ehí kim, không thiếu gì đàn ông yêu những cô gái giang hồ như chúng ta; hơn nữa chúng mình chĩ là vũ nữ chứ có bán thân nuôi miệng đâu”
Bình bình tĩnh nói:
“Mày nói cũng có lý, nhưng có điều biết mình biết người vẫn hơn. Như tụi mình kết thân với những người tới đây kiếm gúi, phải biết mục đích của họ là mua vui mới tới. Nếu mình không vì túi tiền của họ thì nên giữ khoảng cách tình cảm xa xa một chút vẫn hơn.”