VN88 VN88

audio truyen nguoi lon lau xanh – Tình người duyên ma

Nói tới đây, xe cũng đã đi vào khu khách Bạn. Xuân Nhi không ngờngười ta lại chiu khó mò tới đây đông như vậy toàn dân xe hơi. Trong sân khách sạn, chiếc nọ đậu sát chiếc kia thật đều. Nàng ehưa bao giờ thấy một nhà hàng nào lại đông người đi xe hơi như ở đây; không thấy có một chiếc xe hai bánh nào cả, như vậy chắc chắn chốn này chỉ dành cho nhứng người nhiều tiền, lám của; hèn chi Giầu không đem nàng tới đây. Tự nhiên Xuân Nhi có cảm tưởng nơi đây là chỗ ắn chơi, trác táng của đám dân trưởng giả, nhiều tiền dửng mỡ. Hèn gì họ không cất cái khách sạn này xa nơi dân cư như vậy để tránh sự dòm ngó của mọi người.

Giầu đậu xe, mở cửa dắt Xuân Nhi vô khách sạn. Chàngtới bàn giấy người quản lý, lấy ehìa khóa dẫn Xuân Nhi lên lầu. Nàng ngơ ngác hỏi:
“Ủa, anh biết nơi đây à, sao lại cần chìa khoá.”
Giầu cười:
“Phải, cả lầu hai của khách sạn’ này là nhà hàng và vũ trường nữa. Nhưng tôl họ mới chơi, còn ban ngày ăn uống. Nhưng người tới đây thường là phải có phòng riêng.”
Xuân Nhi ngạc nhiên, hỏi:
“Anh cũng có phòng ở đây à?”
Giầu gật đầu:
“Những người làm ăn lớn ở Saigon rất thích tới đây nghỉ ngơi. Tại em không biết, kinh doanh lớn nhiều khi nhức đầu lắm, nếu không có chỗ như thế này để tránh xa việc làm của mình ít ngày trong tháng, hay vài giờ một tuần có lẽ tụi anh phát điên lên mà chết.”

Xuân Nhi im lặng; nàng đang suy nghĩ về cuộc sống của giới nhà giàu mà eó thể mai sau này chính nàng cũng phải đắm mình trong cơn lốc đó. Giầu đưa Xuân Nhi lên lầu ba, dắt nàng vô một căn phòng thực sang trọng; nơi đây có cả bàn ăn, giường ngủ, bàn giấy làm việc và phòng tắm nứa. Cách trang trí khác hẳn với nhứng căn phòng, từ trước tới nay nàng thấy. Giầu đóng cửa lại giải thích:
“Căn phòng này rất yên tĩnh và đầy đủ tiện nghi, nhiều khi anh thíeh sống một mình, đến đây nghỉ ngơi để tâm thần thảnh thơi.”
Giầu nói xong, nhắc điện thoại gọi xuống nhà hàng kêu đồ ăn. Chàng vừa nói điện thoại vừa nhìn Xuân Nhi thích thú. Đặt đồ ăn xong, chàng nói với Xuân Nhi:
“Chúng ưùnh ăn xong rồi về cũng không muộn phải không em, còn sớm mà.”
Xuân Nhi chỉ “Dạ” một tiếng rồi im lặng. Tự nhiên thấy có điều gì không ổn, nàng lặng lẽ ngồi xuống ghế, dựa lưng và duỗi thẳng chân cho khỏi tê vì ngồi trên xe quá lâu Giầu tới ngồi bên nàng hỏi:
“Bộ em mệt lắm hả?”
“Dạ, thưa không, chỉ hơi tê chân một chút.”
“Em thấy căn phòng này thế nào?”
“Đẹp lắm, nhưng anh không ở đây thường thì mướn căn phòng sang trọng này.làm gì cho hao tốn.”
Giầu cười:
“Có bao nhiêu đâu em, mình làm ăn bạc triệu mà; chi tiêu một chút có thấm tháp gì chứ. Hơn nứa không có nhứng chỗ như thế này nghỉ ngơi làm gì còn sức mà làm việc được, Xuân Nhi cười nhè nhẹ, nàng quay qua Giầu vuốt má chàng, nói:
“Đám cưới xong, em không cho anh mướn nhứng chỗ như thế này nứa. Lúc nào anh mệt em sẽ săn sóc anh ở nhà thoải mái hơn.”
Giầu hôn lên mắt nàng, .nói nho nhỏ:
“Nhất đinh là như thế rồi; mình có vợ chĩ nhờ cậy bây nhiêu thôi.”
Miệng chàng rà xuống má rồi môi nàng, chiếc hôn nồng cháy với biết bao tình tứ, yêu đương. Xuân Nhi ôm lấy đầu chàng ghì thật mạnh, nàng say sưa trong men tình ái…
Có tiếng gõ cửa, Giầu nói:
“Để anh ra mở cửa cho họ mang thức ăn vô nhé.”
Xúấn Nhi sửa lại áo, gật đầu.
“Dạ..”
Giầu ra mở cửa cho cô chiêu đãi viên vô. Cô ta đẩy nguyên một chiếc xe nho nhỏ, trên eó đủ thứ đồ ăn và thức uống. Xuân Nhi kêu lên:
“Trời ơi, ai ăn mà anh kêu nhiều thế này.”
Giầu mỉm cười:
“Ở đây là như vậy, họ mang đủ thứ cho mình. Hay là em đi tắm đi rồi ăn cơm cho ngon.”
Xuân Nhi bằng lòng ngay, nàng cũng đang có ý rửa mặt cho mát mẻ nên đứng dậy đi vô phòng tắm.
“Trong đó có mấy bộ đồ ngủ của anh; tắm xong em có thể mặc vô ăn cơln cho thoải mái.”
Xuân Nhi “dạ” một tiếng, vô phòng tắm. Nàng không ngờ căn phòng tắm này cũng được thiết kế hoàn bị như vậy Xuân Nhi còn đang ngỡ ngàng nhìn trước ngó sau thì Giầu cũng bước vô; chàng cười bảo nàng:
“Để anh chỉ cho em vài thứ lỉnh kỉnh không thông thường ở đây đã nhé.”
Nói xong Giầu chỉ và giảng giải cho Xuàn Nhi biết, nào là vòi nước nóng, nước lạnh, nào là chỗ mở nước hoa sen, máy hút hơi, quạt máy, ngăn để khăn tắm cũng như quần áo ngủ sà bông, nước thơnl, bồn tắm .v..v…

Khi Xuân Nhi đã biết hết rồi, Giầu bước ra đóng cửa phòngtắm lại. Chàng tới gần cô chiêu dãi viên, nhẹ nhàng hôn vô chiếc gáy trắng ngần của cô ta. Cô nàng quay lại mỉm cười, đẩy nhè nhẹ mặt Giầu ra, nói nho nhỏ:
“Anh coi chừng bà xã ra bất tử là đổ nợ đó.”
Vòng tay ôm lấy eo cô ta, Giầu nói nho nhỏ:
“Mới có vô tắm thôi mà, ra sao được; cho anh hôn một cái đi.”

Vừa nói Giầu đã ôm ghì lấy cô ta, hôn lên cặp môi mọng đỏ đó như vũ bão. Lần nào Giầu tới đây cũng gỡ gạc mấy cô chiêu đã viên nhưvậy, dù nhứng cô gái này không được mướn vô đây làm những chuyện này. Nhưng trên thực tế, đồng tiền mà họ đem về chính là nhờ những chuyện lem nhem này chứ lương tháng không đáng kể gì. Bàn tay Giầu đã mò vô lớp áo trong, rà trên da thịt đầy đà của cô ta. Những cô gái này, cô nào cũng nõn nà, đẹp đẽ trên bình thường; họ được tuyển vô đây phục vụ khách như nhứng chiêu đãi viên bưng đồ ăn, dọn phòng. Nhưng chủ nhân eủa khách sạn này cũng đã ngầm đồng ý cho họ kiếm chác riêng, và cô nào không làm vừa lòng khách cũng khó lòng được giứ ở đây lâu. Họ lại còn có quyền ở luôn trong phòng khách qua đêm cũng chẳng ai nói gì.

Cũng vì vậy, các cô chiêu đãi viên này đều thực trẻ, tất cả vào khoảng mười chín, cho tới hai mươi bảy là cùng. Giầu có phòng tại đây và chàng lại là người nổi tiếng hào hoa và rộng rãi; những cô phục vụ trong phòng chàng lại càng được ban điều hành khách sạn lưu ý hơn. Chàng cũng biết như vậy, nên rất vừa lòng, chưa bao giờ đám chiêu đãi viên này làm chàng thất vọng.

VN88

Viết một bình luận