Đỗ Nga co lại, ngồi thu mình run lẩy bẩy, hai tay ôm lấy đầu muốn kêu cứu nhưng nói không nên lời, chĩ còn ú ớ trong miệng.
“Đỗ.. Nga… mày giết tao, mày giết tao tàn nhẫn quá…”
Trong đêm tốli từ từ hiện ra một bóng người con gái, quần áo trắng toát, nhưng vấy máu khắp mình. Bộ mặt mới khủng khiếp làm sao, mồm, mũi nát bét, máu tươi trào ra khoé miếng, hai mắt xanh lè chiếu ra tia sáng hận thù, từ từ tiến lại giường.
Đỗ Nga lết về phía sau, bóng ma lướt tới, nó từ từ dơ hai tay lên tính chụp lấy nàng. Hoảng kinh, Ngabật ngửa ra sau, lộn nèo rớt xuống giường. Nàng vội vàng chui thật nhanh vô gầm giường, thét lên:
“Bớ người ta, cứu tôi với… có ma… có ma…
Có tiếng chân chạy gấp rút lên cầu thang, rồi cửa mở, đèn điện lóe lên sáng chưng: Tiếng người hỏi:
“Ủa cô Nga đâu rồi kìa?”
“Tao mới nghe la chói lói trong phòng đây mà.”
“Kỳ cục, không lẽ có ma.”
Tiếng cười ha hả.
“Có hai thằng ma cô tụi mình đây chứ còn ai nữa.”
“Bộ mày không tin có ma hả Tư Chột?”
Tư Chột vẫn cười ha hả.
“Ma cái mả mẹ tao chứ ma quỉ gì đâu không biết. Bộ thằng Sáu mày đi giang hồ gần nửa đời người rồi còn sợ ma sao?”
Sáu cũng cười sằng sặc.
“Tao chĩ sợ ma sơ thôi.”
Cả hai cùng cười nghiêng ngả vì câu khôi hài của mình. Đang cười, bỗng Sáu im bặt, mồm miệng méo sẹo, chân tay rưn lẩy bẩy. Tư Chột thấy lạ, đập vô vai bạn,
hỏi:
“Mày lại định dở cái trò khĩ gì ra nữa đây?”
Sáu lắp bắp, nói không thành tiếng, mắt trợn ngược.
Tư Chột càng lấy làm lạ, gằn giọng hỏi:
“Cái gì chứ thằng cô hồn.”
Tư Chột để ý thấy tay S.áu nầm lại, ngón trỏ chìa ra trỏ xuống chân. Y nhìn xưống đất, nhẩy nhổm, leo lẹ lên giuờng, la lớn:
“Trời ơi… ma… ma.”
Sáu càng run hơn, mặt mũi tái mét, té xuống sàn nhà cái bịch. Trong khi đó Tư Chột nhìn kỹ, lấy lại bình tĩnh. Bàn tay thò ra từ gầm giường đang nầm lấy cổ chân Sáu trông quen quen; lại có đeo đồng hồ nứa. Y hồ nghi nói:
“Không lý ma mà eũng biết đeo đồng hồ sao, Sáu à, mày coi ai nắm ehân mày đó.”
Sáu từ từ mở mắt, dòm vô ngầm giường thấy Nga ló đầu ra. Y giựt mạnh chân ra khỏi tay Nga, la lên:
“Con nhỏ Hà Bá đâm, sao mày nhát tao.”
Tư Chột nhìn rõ Nga đang trong gầm giường bò ra, ôm bụng cười ha hả. Y bướe xuống giường nắm tay kéo Nga ra. Vừa ra tới ngoài, nàng òa lên khóc, ôm cứng lấy Tư Chột. Y ngạc nhiên há hốc mồm không hiểu sao.
Hàng ngày Tư Chột và Sáu chĩ là hai gã gác xe ngoài đường cho khách chơi. Khi vũ trường đóng cửa, hai người có nhiệm vụ lau nhà, xếp lại bàn ghếcho ngay ngắn, đồng thời làm gác dan coi chừng ăn trộn. Ngoài ra khi cô vũ nứ nào có khách bao đêm ngủ lại nhứng căn phòng như thế này, cả hai lại biến thành ma eô bảo vệ cho các cô không bị khách làm hỗn quá. Chúng cũng phải lo đem khăn, sách nước cho khách lau mình rửa ráy. Thân phận như vậy, dù hàng ngày cả hai có tiếp xúc với tất cả các cô vũ nứ cũng như gái chơi ở đây, nhưng mọi người đều coi hai người ở địa. vị như tôi tớ để sai khiến; chứ không bao giờ hai người này được nắm lấy tay họ, đừng nói gì là ôm cứngnhư Nga đang ôm Tư Chột bây giờ. Nàng lại còn khóc lóc như làm nũng tình nhân vậy. Điều này càng làm cho cả hai ngạc nhiên đứng ngơ ngác khôngbiết phải làm sao.
“Anh Tư ơi… em sợ quá.”
Tư lại hiểu theo ý mình, hỏi:
“Tôi có làm gì đâu.”
“Không phải anh.”
Tư Chột lại eàng ngơ ngác.
“Không phải tôi thì ai, thằng Sáu hả.”
Sáu luýnh quýnh, y biết là nếu làm cho các cô gái này nổi giận, mất việc là cái chắc; đây là nhứng con gà đẻ trứng vàng của ông chủ chứ có phải đồ chơi đâu. Sáu lật đật nỏi:
“Tao đâu có làm gì cổ hả Tư Chột. Mày coi đó, cổ nắm chân tao, làm sợ mết hồn phải không.”
“Không phải anh Sáu đâu, nếu là anh Sáu thì đã phúc cho em.”
Cả hai cùng ngơ ngáe, Tư Chột như nhớ ra chuyện gì, run run hỏi:
“Hay là thằng thương gia bao đêm, nó làm gì cô, tụi tôi tới có trễ không.”
Nga biết ngay Tư Chột sợ nàng bị khách hà hiếp không tới can thiệp kịp sẽ eó chuyện, nàng nói ngay:
“Không phải đâu anh Tư à, các anh ngồi xuống đây em nói cho mà nghe.”
Vừanói nàng vừa kéo cả hai người ngồi xuống giường.
Nga cố ý ngồi lọt vô giữa. Thấy cả hai có giữ ý ngồi xa xa, nàng kéo cả hai ngồi sát vô mình.