VN88 VN88

audio truyen nguoi lon lau xanh – Tình người duyên ma

Chờ cho Tám chạy đi rồi, ông mới hôi lại Giầu: .
“Ma như thế nào?”
“Cậu biết mà, con ma… Xuân Nhi đó.”
Ông Phúc dừng lại, trố mắt nhìn Giầu ngạc nhiên:
“Mày nói con vũ nứXuân Nhi làm ở vũ trường mợ Ba mày ấy hả?”
“Dạ, thưa cậu, chính con nhỏ đó.”
“Nó chết rồi mà.”
“Bởi vậy nó mới thành ma về hại cháu.”
Mặt ông Phúc hơi cau lại, ông nghi Xuân Nhi chưa chết.
“Mày có chắc là nó không? Sao bảo chính tay mày giết nó mà?”
“Dạ, chính là nó… cũng vì cháu giết nó nên nó mới về trả thù.”
“Vậy thì lạ thực; trên đời này lại có chuyện ma quỷ nhưvậy thực sao. Thằng anh nó cũng đãbi đám của mình thanh toán trong tù rồi, bố nó phải tự tử trướe đó; có đứa nào thành ma nhát tạo đâu, sao nó lại kiếm mày?”
“Cháu đâu có biết? nhưng chắc chắn con Xuân Nhi thành ma rồi đó cậu à.”
Giầu vừa nói xong, một luồng gió lạnh tánh om thổi tới câylá trong vườn kêu rào rào. Giầu thét lên:
“Nó tới rồi đó cậu ơi ?”
Quả thực lúc đó Xuân Nhi đã tới, nàng nghe hết câu chuyện eậu cháu Giầu nói với nhau. Thì ra cả gia đình nàng dều bị tụi này hại. Ngay cả trinh tiết nàng cũng bị tên già dâm đục kia tướe đoạt, rồi những ngày sau cùng của cuộc đời nàng lại bị tên cháu đốn mạt của giòng họ này lợi dụng, cho tới khi chán chê thì kết liễu mạng sống nàng.

Xuân Nhi nổi cơn giận xung thiên, tính hoá gió giết chết hết đám này; nàng vừa vung tay áo lên, bỗng bị một đạo hào quang chặn lại, đồng thời hất nàng bắn xuống thềm nhà. Xuân Nhi hoảng hồn lồm cồm bò dậy, miệng rỉ máu tươi; nàng kinh hãi nhìn lên, thì ra một tên nô bộc của lão Phúc vừa mở cửa ra vô. Chiếc bàn thờ Phật to lớn, uy nghi đặt ngay phòng khách. Trên đó thờ không biết bao nhiêu là Phật, Tiên, Thần, Thánh. Có cả Đấu Chiến Thắng Phật, – xưa kia nổi danh bắt yêu trừ ma tên là Tôn Ngộ Không nữa – Nàng sợ hãi bay vút lên trên không chạy trốn.

Bây giờ không những ông Phúc mà tất cả đám bộ hạ ông đều tin là có ma thực rồi. Mọi người vừa bị ngọn gió bất ngờ thổi tới, quần áo tơi tả, đầu tóc rối bù, ai nấy đều hoảng kinh. Đồng thời ngay lúc ấy, một bóng trắng bay vút lên trên không, rít lên tiếng kêu ai oán não nùng.

Ông Phúc được đám bộ hạ dìu vô nhà; Giầu cũng lếch thếch chạy theo. Mọi người náo loạn, duy chỉ có Già Phèn vẫn bình tĩnh, ông ta đứng chấn ngay cửa, thét lớn:
“Hay cho con tàehó tác quái, có giỏi hiện nguyên hình chơi với già này một keo.”

Ông Phúc cùng mọi người chạy đượe vô trong nhà rồi thở hồng hộc. ông vừa định la thủ hạ đóng cửa lại không cho con ma vô nhà, bỗng ngạc nhiên thấy ông bố già của mình oai phong đứng ngay trước cửa thách thức con ma. Ông vừa sợ vừa mừng, vì từ hồi nào tới giờ ông già Phèn được ông mướn lau chùi dọn dẹp nhà cửa cũng như tưới cây làm vườn. Ông ta chưa bao giờ nói mình có võ nghệ, phép tắc trừ ma giệt quỉ cả. Vậy mà hôm nay, ông dám đi cản hậu cho mọi người chạy trốn, lại còn lớn tiếng thách thức con ma kinh khủng kia nứa thì đâu phải thứ tầm thường. Chẳng những ông Phúc ngạc nhiên mà ngay cả đám thủ hạ của ông và Giầu cũng tần ngần; không ai ngờ một ông già làm vườn, lau chỉ lo chùi đồ đạc, ốm yếu như Già Phèn lại cô bản lãnh này. Mọi người nhìn ông đăm đăm như nhìn một quái vật.

Trong khi ấy, Già Phèn đã cởi phăng chiếc áo bà ba nâu cũ kỹ ném qua một bên. Bây giờ mọi người mới ồ lên một tiếng, thân thể ômgxâm chằng chịt cả trước lẫn sau; nào bùa, nào chú, nào Phật, nào Tổ, thôi thì đủ thứ, đó là chưa kể trên. cổ ông đeo một chiếc nanh heo rừng thực lớn có khắc nhiều thứ trên đó.

Ông đứng trước cửa một lúc khá lâu, không thấy gì, quay vô nói:
“Thưa ông chủ, tôi nghĩ là con ma này không dám tới đây nữa đâu.”
Ông Phúc bây giờ mới hoàn hồn, lật đật chạy ra cửa nắm tay Già Phèn kéo vô trong, ông rên rỉ:
“Trời ơi, trong’nhà có quí nhân mà đâu có biết. Sao ông không nói với tôi, ông tài giỏi như vậy chứ. Phen này nhất định phải nhờ vả ông một chuyến rồi.”

Già Phèn tỏ ra đắc ý lắm. ông phiêu bạt từ nhỏ theo đám du côn ngày xưa ăn cướp; thời Pháp thuộc bị lính kín bắt bỏ tù. Những ngày buồn chán, đám tù cùng ông xâm chằng chịt lên người những hình ảnh giang hồ, bùa chú. Sở dĩ ông thích xâm bùa chú vì hồi đi ăn cướp, ông có gặp một thầy bùa; ông này cúng dậy ông đượe dăm ba chứbùa bắt quỉ trừyêu. Khi vô tù xâm lên người hù mấy thằng tù chơi. Nhân eơ hội hôm nay gia đình ông Phúc gặp cơn hoảng hốt quỉ ma, ông ra oai lấy chút uy tín. Chứ thực sự ông cũng chẳng biết gì. Khi thấy ông Phúc nối như vậy, ông làm bộ nhún nhường, nói:
“Dạ, thựa ông chủ, cái nghề bắt ma trừ tà của tổ tiên truyền lại cho tới bây giờ đâu còn sài được nữa. Thời buổi văn minh này ngưởi ta không cần chúng tôi nữa rồi, bởi vậy mới phải tá túc vô sống nhờ mái ngói ông chử, kiếm được hai bữa cơm qua ngày là quí lắm rồi.”
Ông Phúc lật đật nói:
“ấy, ấy chết, sao ông lại nói như vậy. Tại không ai biết tài ông thôi; chứ bây giờ mọi người đã biết rồi, có ai dám kinh thường ông đâu.”
“Dạ, dạ, cám ơn ông chủ.”
ông Phúc ngẫm nghĩ một hồi nói:
“Bây giờ như thế này, từ nay trở đi, ông không phải làm những việc lặt vặt như trướe nữa, hãy để thằng Bẩy nó sai những người khác làm. Ông cứ tạm ở sát bên mình tôi là được.”

Già Phèn khoái lắm, vâng dạ luôn miệng. Từ đó ông Phúc cững yên tâm không sợ Xuân Nhi nữa; ông coi Già Phèn như một thứ thầy trừ quỉ bắt ma bảo vệ ông ngày đêm. Giầu cũng ở lại luôn nhà ông Pbúc mấy bữa. Nhưng tính chàng thích hoa nguyệt, không chịu được sự tù túng nên chỉ vài ngày sau lại đi kiếm Phượng. Chàng cũng nghe ông Già Phèn nói ma quỉ chỉ có thể xuất hiện về ban đêm, còn ban ngày chúng không ra khỏi âm giới được. Bởi vậy hôm nay Giầu mới dậy thựe sớnl tới nhà. Phượng.

Vừa đi vào phòng khách, thấy Phượng mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh nằm trên ghế sa lông, Giầu cười híp mắt lại.
“Chà, em ăn mặc cái kiểu này chắc anh khó sống với em quá.”
Nói xong Giầu xà ngay xuống mình Phượng. Nàng làm bộ xô chàng ra nhè nhẹ.
“Thôi đi anh, đáng lẽ em thề không bao giờ cho anh đụng tới người nữa, nhưng vì cô bạn dễ thương của anh hôm nọ nên tha cho anh lần này đó.”
Giầu ngạc nhiên hỏi:
“ủa tại sao lại vì cô ta?”
“Tại vì cô bé tới đây nói chuyện với em thực dễ thương đi”.

VN88

Viết một bình luận