Ánh đèn chớp tắt, quay cuồng tới man dại. Người ca sĩ nghẹn ngào trong khi đèn từ từ mờ dần, mờ dần…
Ông Giám thở dài, tự nhiên bài ca đưa ông về dĩ vãng với mối tình ‘đầu cùng mẹ thằng Giầu; thằng bé mồ côi ngay khi lọt lòng mẹ. .Hồi đó ông còn nghèo, thật nghèo nên đởi đá lên đá xuống. Ông yêu vợ ông cũng ngay trong một vu trường nho nhỏ như vũ trường này. Bất giác ông đưa tay nắm lấy tay cô vũ nứ ngồi bên cạnh, nàng ngả đầu vô vai ông ngay, thì thào:
“Anh không muốn nhẩy à?”
“Em có thích nhẩy không?”
“Dạ, nếu anh muốn, em xin nhẩy với anh.”
óng Giám đứng dậy, dìu cô vữ nữ ra sàn nhẩy.
“Em tên gì?”
“Dạ, em tên Cúc, hình như anh mới tới đây lần đầu?”
“Phải rồi, anh ít có đi nhẩy lắm; em có biết eô vũ nữ nào tên Đỗ Nga làm ở đây không?”
Cúc hơi ngạc nhiên hỏi:
“ủa, anh biết tên cô ta sao không biết mặt?”
ông Giám chưa hiểu ý nàng, hỏi lại:
“Em nói vậy nghĩa là sao?”
Cúc mỉm cười:
“Cô ca sĩ lức nãy là vu nứ Đỗ Nga đó.”
ông Giám ngạc nhiên.
“Vũ nứ mà hát hay vậy sao? Tại sao cô ta không làm ca sĩ?”
“Anh còn lạ gì, ca sĩ đâu có làm ra tiền bằng vũ nữ, hơn nữa cô Đỗ Nga cũng chỉ biết hát dăm ba bản tủ thôi, chứ nhạc lý làm sao bằng các eô ea sĩ được. Bài hát anh vừa nghe là bài ruột của nàng đó, con bé tương tư anh chàng ấy nên nó hát bài này xuất thần như vậy.”
“Anh muốn nhẩy với Đỗ Nga đưực không?”
Cúc dụi đầu vô ngực ông Giám nũng nịu.
“Anh nhẩy với Đỗ Nga có sao đâu, để em kêu cô ấy cho anh, nhưng anh không nhẩy với em đêm nay nữa hay sao?”
Ông Giám đã thấy bộ ngực eủa Cúc ép sát mình ông, hơi thở nàng nóng hổi. Mặc dầu nhan sắe vẫn còn mặn nồng, thân thể đầy đặn, nhưng có lẽ cô vũ nứ này hơi lớn tuổi rồi, bởi vậy không thấy ai kêu nàng nhẩy cả. Ông chợt thấy thương h(..i, có lẽ ông nghĩ tới hoàn cảnh của vợ mình khi xưa, có khác gì nàng này đâu. Tự nhiên một cảm giác lâng lâng chợt xăm nhập tâm hồn ông. Đèn tắt tối om, chỉ còn lại một ngọn đèn đỏ thật nhỏ treo tuốt trên cao; bóng tối làm ông bạo dạn. Ông từ từ cúi xuống đặt lên môi cô vũ nứ nụ hôn hơn hai mươi năm bỏ quên trong cuộc đời.
Cúc không ngờ ông già đang nhẩy với nàng lại cúi xuống hôn nàng. Nụ hôn nóng bỏng, nhưng không vội vàng lụp chụp. Nàng không bỏ lỡ cơ hội, kiễng chân lên hứng trọn chiếc hôn đầy ắp ấy. Từlúc mới tới đến khi chị tài phán kêu nàng ra ngồi với ông già này, đây là ông khách đầu tiên trong đêm nay. Hàngngày nàngngồi ngáp gió là chuyện thường; vũ trường đôngvũ nữ, cô nào cô ấy lại hơhớmười mấyhai mươi; làm sao với tuổi hơn ba mươi này có thể tranh khách với eác nàng choi choi đó được. Phải nói hôm nay thực may mắn, Cúc vừa ngồi xuống đã thấy ông già móc tiền mua hết giờ cho nàng đêm nay; có nghĩa là nàng được ngồi với ông cho tới man giờ. Đã lâu lắm không có ai mua giờ cho nàng nhưi vậy; nàng không hiểu có phải ông già này muốn dụ nàng về nhà ngủ đêm nay không, nhưng nếu có đi chãng nứa nàng cũng không từ chối, vì chắc chắn nàng phải có một món tiền kha khá. Cúc đang cần tiền, thật cần.
Nhưng bất chợt Cúc lại nghe ông ta đòi nhẩy với Đỗ Nga làm nàng thất vọng; bởi vậy Cúc mới đùng tới nhứng cách mồi chài sau cùng của nàng để cố giữ ông khách già sộp này lại. Bỗng ông thì thào bên tai Cúc:
“Như vậy em đã bằng lòng chưa?”
Cúc cắn nhẹ vô cổ ông.
“Em muốn anh đưa em về nữa cơ.”
Ông Giám ngạc nhiên, hỏi:
“Em dám về với anh hay sao?”
“ánh đã bao hết giờ cho em rồi phải không, còn cái gì em tiếc anh được nứa. Nhưng anh đừng hiểu lầm em nhé; không phải ai em eũng làm như vậy đâu. Gần năm năm rồi, em không về với khách.”
Ông Giám khôi hài, hỏi:
“Còn trước năm năm?”
“Có em đi với nhiều người; cho tới khi gặp chồng em là lần sau cùng, cách đây gần năm năm. Nhưng anh ấy vắn số, ngay sau tuần trăng mật.”
óng Giám tính đợi câu trả lời của Cúc xong là cười, nhưngnàngnói xong, ôngcười khôngđược. Ôngthì thầm:
“Và đêm nay em phá lệ, về với anh à, em không hối hận sao?”
Cúc cười khúc khích, trả lời:
“Không.”
“Em có sợ không?”
“Sợ cái gì chứ?”
“Sau năm năm không gần đàn ông?”
Cúc lại cười nho nhỏ.
“Nhưngtrước năm năm, khôngphải là em hiền gì đâu nhé.”
Bây giờ thì ông Giám cười được rồi, ông nói:
“Nếu vậy thì được, anh sẽ về với em đêm nay, không phải nhà anh, cũng không phải kháeh sạn mà là nhà em. Có trở ngại gì không?”
Cúc cười sung sướng:
“Không, em ở một mình thôi. Nhưng căn nhà như ổ chuột, nhỏ lắm; anh có khinh em không?”
“Cái đó không thành vấn đề, nhưng có một điều…