VN88 VN88

audio truyen nguoi lon lau xanh – Tình người duyên ma

Xe Taxi chỉ có thể đậu được ở ngoài hẻm, vì con đường đết vô xóm thực nhỏ. óng Giám cho Taxi đậu chờ ởngoài, theo Cúc đi bộ vô trong hẻm.
Vừa đi được một khúe, con nít trong xóm chạy theo ngay. Chứng thấy người lạ, ăn mặc lịch sự là tò mò. Cúc nhìn đám trẻ, nói:
“Thằng nhóc cứu con Đỗ Nga mấy tháng trước cũng là một trong những đứa này. Bây giờ nó kháe hẳn; đi xe Honđa, chở vũ nứ dạo phố nữa.”
Ông Giám nhìn đám trẻ cười; ông nghĩ tới thời thơ ấu mà lòng lâng lâng buồn.
Bỗngtrong đám trẻ lẽo đẽo theo sau hai người, có mộtcon bé đem dủi gọi lớn:
“Chị Cúc.”
Cúc quay lại, nhận ra nó ngay, hỏi:
“ủa, bé Tư, ba em có nhà không?”
“Dạ có, chị vô tìm ba em hả?”
“Ừ”
“Để em chạy trước cho bố em hay nhé.”
Nói xong con nhỏ cắm đầu chạy vượt lên trên, không để ý gì tới Cúc đang kêu nó không cần thiết phải làm vậy. Đi qua vài dẫy nhà đã tới khu đất trống, người ta gọi Khu Nghĩa Địa, họ băng ngang qua đây, đi hết cuối con đường mới tới nhà thầy Mạnh.

Ông Giám và Cúc chưa đi hết Khu Nghĩa Địa đã thấy thầy Mạnh lơn tơn nám tay bé Tư ra tận nơi đón. Cúc vội vàng chắp tay chào:
“Dạ, chào thầy.”
“Chào cô Cúc, con bé Tư nó kêu tôi cô tới chơi nên vội vàng la dón.”
“Dạ, con nói Bé Tư thủng thẳng để con tới nhưng nó không nghe, chạy trước, làm phiền thầy rồi.”
Thầy Mạnh mĩm cười xoa đầu bé Tư, nói:
“Con bé lý lắt, nhưng cũng được việc.”
Có lé thấy đã đến lúc phải giới thiệu ông Giám, Cúc nói”
“Thưa thầy, con tới nhờ thầy giúp giùm một việc cho ông anh họ con đây.”
Bây giờ thầy Mạnh mới nhìn lên, ngó thẳng vô mặt ông Giám cười cười.
“Ai chứ thân nhân của cô Cúc muốn tôi làm gì lại không được.” lúc ấy cũng vừa tới sân nhà, thầy Mạnh nói tiếp: “Để mời ông với cô Cúc vô nhà uống ly nước đã,
thủng thẳng nói chuyện nhé.”
Ông Giám chắp tay xá xá, nói:
“Dạ, cám ơn thầý.”

Khi thấy mọi người vô nhà rồi, đám con nít theo sau cũng từ từ tản nát, chúng lại tiếp tục cuộc chơi bỏ dở trên đường phố.trong con xóm nghèo nàn này. Trong phòng khách, thầy Mạnh rót nước mời khách; ông Giám để ý không thấy bà vợ nào của ông thầy này ra tiếp khách, từ đầu tới cuốli Mở cửa, kéo ghế, rót nước, mời khách ngồi cũng độc một mình ônglàm lấy. Ngay cả đám trẻ con cũng không thấy đứa nào nứa, có lẽ tụi nó ra ngoàl dường chơi hết rồi.
“Mời ông với cô Cúc dùng nước.”
“Dạ, dạ, cám ơn thầy.”
Ông Giám uống cạn ly trà, hằng hắng giọng, nói:
“Chẳng giấu gì thầy, nghe em Cúe nói thầypháp thuật cao cừờng về trừ tà bắt ma. Hôm nay tôi tới đây xin thầy giúp dùm đứa con tôi, nó bị một con ma làm sống dở, chết dở, làm tôi thật là khổ tâm.”
Thầy Mạnh cười hì hì:
“Ồ, có chuyện đó thực sao. Ma quĩ lộnghàng thời buổi này cũng hiếm hoi lắm. Nhất là ở thành phố to lớn này chúng ít dám xuất hiện; cái vụ này ông để tôi lo cho.”
Cúc nói vô.
“Dạ, trăm sự nhờ thầy.”
Thầy Mạnh nhìn ông Giám hỏi:
“Vậy ông có thể nói tôi nghe sơ qua cậu nhỏ ở nhà bị nó hành ra sao không. Phải thú thực, nhiều trường hợp đau ốn bệnh hoạn gì đó, cứ tưởng ma hành, chạy tới thầy bà như chúng tôi cũng vô ích thôi.”
ông Giám nói ngay:
“Tôi chạytới thầyhôm nay, phải thúthực là hết thuốc chứa rồi, chứ không phải là mê tín di đoan gì đâu. Thầy tây, thầy ta đều bó tay hết; cuối cùng họ kết luận thằng nhỏ điên, nên loạn thần kinh, thật là vô lý.”
“Như vậy theo ông thì lý do như thếnào và ma quỉ ra sao.”
Ông Giám từ từ kể lại mọi diễn tiến sựviệc, tuy nhiên ông giấu hẳn việc giết người của Giầu mà chĩ nói Xuân Nhi bị oan ức mà chết nên thành ma về trả thù thôi.
Thầy Mạnh nghe xong chép miệng:
“Tội nghiệp, tội nghiệp, đểtôi giúp cho. Ngày mai ông đem cơn ông tới đây tôi coi thế nào.”
Cúc nói:
“Thưa thầy, con của anh con ốm yếu lắm. Nếu thầy thương giúp dùm, xin giúp cho trót, chúng con đem xe tới rước thầy tới nhà được không ạ?”
Thầy mạnh đưa tay gãi đầu, cười cười. .
“Quả thực cũng có đôi khi tôi ra ngoài, nhưng mấy hôm nay Thượng Sư Trưởng Môn đi Thái Lan luyện con Thiên Linh Cái bên đó, khôngbiết bao giờ mới về, nên bỏ nhà đi xa sợ không tiện.”

VN88

Viết một bình luận