VN88 VN88

audio truyen nguoi lon lau xanh – Tình người duyên ma

Thấy Cúc tới, thầy Mạnh mừng ra mặt, nàng là thần tài của ông. Bây giờ thầy Mạnh không còn lo gì tới thâu nhận học trò hoặc huấn luyện ba thằng học trò thành võ sĩ lên đài kiếm cơn mưa. Chĩ một mình Cúc là ông đã kiếm tiền hàng ngàn lần hơn ông Thượng Sư Trưởng Môn rồi, còn cần gì ai nữa.
Cúc bước vô nhà hỏi: .
“Hôm nay sao không có ai ở nhà vậy thầy?”
Thầy Mạnh cười hì hì.
“Mấy mụ nhà tôi kéo nhau qua hàng xóm đậu chến hết rồi, chỉ có mấy quân tứ sắc dụ dỗ được mấy mụ đó thôi”
Nói xong ông nhìn xuống bựng Cúc mỉm cười:
“Cái thai cũng lớn đại rồi héng.”
Cúc liếc ông thực tình.
“Cũng nhờ thầy giúp đỡ thôi.”
Thầy Mạnh liếc trước trông sau không có ai, ông để tay lên bụng Cúc xoa xoa; thấy nàng không nói gì, ông cười cười, rà bàn tay xuống dưới bóp nhẹ phần thịt u lên, Cúc la nho nhỏ:
“Coi chừng có ai thấy là mất mặt hết chơn đó.”
Thầy Mạnh dụ:
“Lâu lắm rồi, từ ngày hôm đó tới nay phải không?”

Cúc thấy đứng chơ vơ glữa nhà không tiện, nàng vén màn ngăn bàn thờ tổvới phòng khách chui vô trong, thầy Mạnh biết ý theo liền, chỗ này thực kín đáo mà không ai ngờ nữa. Nếu có người, ở trong nhìn ra thấy hết, nhưng ngoài nhìn vô tối om om; hơn nữa thầy vẫn luyện phép cho bùa thân chủ ở chỗ này, dẫu có người thấy thầy và Cúc ở trong đó cũng không nói gì được.
“Hôn nay Cúc tới đây tính nhờ thầy một chuyện.”
“Cúc muốn gì lại không được chứ.”
Vừa nói ôngvừa rà tay lên bộ ngực nung núc cửa Cúc. Bình thường ngực nàng đã lớn, nay có bầu còn căng ra; Cúc phải nịt bớt lại sợ thiên hạ để ý. Thầy Mạnh đã cởi nịt áo làm bộ ngực nàng bật tung ra, ông vén áo bầu của nàng lên, ngẩn ngơ một lúc rồi không chiu nổi nữa, vục mặt xuống đó. Cúc ôm lấy đầu ông thì thầm:
“Anh có biết thàng Giầu bây giờ hỗn láo với em kinh khủng lắm không.”

Thầy Mạnh ậm ừ trong vòng tay Cúc, nàng nói nho “Nếu anh không trừ thằng này đi cho em, chắc mẹ con em khó sống với nó, hơn nữa cũng vì nó tiền bạc hồi
này eo hẹp lắm; em và đứa con ưày của anh có ra đời mẹ tròn con vuông cũng chẳng có khá gì đâu.

Nghe nói tới đây, thầy Mạnh ngửngmặt lên, thở hồng hộc, trợn mắt hỏi: .
“Nó giám hỗn láo như vậy sao?”
“Anh còn phải hỏi, y là Tổng Giám Đốc mà.”
“Em muốn anh thả con ma Xuân Nhi này ra không?”
Cúc cuống lên.
“Ấy, ấy không được đâu anh ơi, thả nó ra mình đâu có điều khiển được nó mà bảo nó hại’ người này tha người kia. Tốt nhất là anh cứ nhốt nó ở đấy, mình còn nhiều cách khác phải không anh?”
Thầy Mạnh hơi trầm ngâm. Cúc thấy vậy đứng sát hơn vô người ông, nàng vòng cả hai tay ôm lấy tấm thân cứng như thép nguội này. Thầy Mạnh nói:
“Mình có mớ ngải Ma Lai, trồng bên kia Thủ Thiêm, bao giờ thì em cần.”
“Càng sớm càng tốt anh à.”
“Vậy tụi mình lấy ghe qua đó anh bứt ít củ đem về cho em ngay.”

Cúc mừng rỡ theo thầy Mạnh đi ngay. Chiếc ghe cội ngay sau nhà nên eả hai chỉ mất ít phút là đã chèo ra tới sông Saigon và băng qua Thủ Thiêm. Cúc thắc mắc hỏi.
“Tại sao ngải không trồng tại nhà mà lại trồng đâu xa
quá vậy hở anh?”~ ~
Thầy Mạnh cười hì hì.
“Trồng ở nhà để ông Thượng Sư Trưởng Môn thấy,
cạo đầu hay sao.”
“Tại sao Thượng Sư TrưởngMôn lại không cho trồng thứ ngải đó hả anh?”
“Ông thầy anh bây giờ ăn ehay trường, nên ghét cay ghét đắng đứa nào nuôi ngải độc hại người.”

Cúc chợt hiểu, thì ra thầy Mạnh phái lén lút trồng loại ngải này ở xa vì lý do đó. Ghe đã đi xâu vô một con lạch thực nhỏ, tới khúc lạch cây eôl um tùm, thầy Mạnh chèo ghe vô bờ, cột dưới một gốc Bần thực lớn; Cúc hỏi:
“Bộ anh trồng ngải ở đây à?”
Thầy Mạnh cười hì hì: ‘
“Không, còn phải đi tới mé ruộng phía trong kia nữa mới tới. Nhưng ở đó lâu lâu có người đi ngang, còn đây chẳng có ai mò tới bao giờ.”
Nói tới đây thầy Mạnh đã ngồi xuống bên Cúc rồi, nàng hiểu ngay ông muốn gì, Cúc nói nho nhỏ:
“Anh coi chừng cái thai cửa em không có khoẻ đâu nhé.”
Thầy Mạnh cười hì hì.
“Nếu có gì anh đền cái khác lo gì.”
Cúc đập nhẹ vô vai thầy, la nho nho:
“Anh chỉ được cái đó thôi…”
Nàng vừa nói dứt câu, thầy Mạnh đã hôn đầây ắp miệng Cúc rồi. Bàn tay ông luồn qua cạp quần nàng ngay. Cúc run lên liền, hồi này có bầu nàng thật dễ ướt át… Cúc nhìn lên ngọn cây, gió thổi những chiéc lá rung rinh, ánh nắng phản chiếu lấp lánh. Vài con chim truyền từ cành nọ sang cành kia, kêu ríu rít. Không khí nơi đây trong lành quá, nàngtừtừnhắm mắt lại. Chiếc ghe chòng chành. Cúc bắt đầu thấy mệt mỏi, lưng nàng hơi đau.

VN88

Viết một bình luận