Cúc đi rồi, thầy Mạnh thấy tự nhiên nhà trống trải quá óng không hiểu sao cứ mỗi lần nàng tới là lòng ông lại rộn lên. Từ ngày Cúc mang ông Giầu tới đây, cuộc đời ông xáo trộn thấy rõ; từ nhà cửa cho tới nếp sống hàng ngày đều thay đổi. Xưu kia, cứ tối tối, học trò đầy sân, đứa tập quyền, đứa luyện côngđểsửa soạn lên đài. Nay chúng tới múa may mấy cái, rồi cùng nhau xúm vô coi cải lương trên chiếc truyền hình ông mới mua; bà con lốì xóm cũng tới thực đông, vòng trong, vòng ngoài, ngồi coi ké. Tự nhiên võ đường của ôngtrởthành rạp hát coi truyền hình miễn phí. Và thói quen luyện dăm ba câu chú mỗi đêm tự nhiên thời gian đó đổi thành xếp chỗ ngồi cho bà con tới coi truyền hình.
Thầy Mạnh biết chắc, tình’trạng này sẽ làm. cho ông ThượngSưTrưởngMôn nổi giận. ôngphải nghĩ cách làm sao cho ổn thỏa và dù cho Thượng Sư Trưởng Môn có bỏ đi, hoặe khai trừ ông ra khỏi môn phái, ông vẫn còn đủ quyền lực giữ vững địa vị của mình.
Cách duy nhết là làm sao luyện thành một con Thiên Linh Cái. Loại bưu bối này từ xưa tới nay vẫn là bửa bôl trấn môn tối thượng, vô địch thiên hạ. Cách thức luyện ông thuộc lòng như chỉ bàn tay mình; chỉ. có quyết tâm luyện hay không mà thôi. May mắn hơn nữa, con nhỏ vũ nữ Đỗ Nga lại đang có bầu với ông, y lại muốn phá thai thì tội gì không dùng cái bào thai này luyện Thiến Linh Cái chứ. Tìên bạc hiện nay dư dùng cả năm. Đó là chưa kể Cúc còn tiếp tục dấm giúi cho ông hàng tháng nữa không sao tiêu cho hết.
Quyết định chọn con đường tự lập tự cường; ông lấy cái nón dạ chụp lên đầu, lứng thững thả bộ tới nhà Đỗ Nga. Giờnày chắc nàngđang sửasoạn đi làm, tới nơi cũng tiện. Có thể bảo nàng chở mình ra chợ Thị Nghè nói chuyện cũng tốt.
Quả thực Đỗ Nga đang sửa soạn đi làm như lời dự đoán của thầy Mạnh, nhưng vừa chải đầu nàng vừa lười biếng ngáp ngắn ngáp dài. Từ ngày cố bầu tới giờ, nàng ham ngủ kinh khủng, lại trở nên lười biếng và khoái ăn vặt Vừa rồi Ngọc Lan, cô bé con ông bác sĩ Linh ở gần cầu Xa Lộ xóm dưới tới đưa mớ thuốc trụ sinh cho nàng, Ngu bị bệnh Mủ mấy bứa nay, đi tiểu thực rát nên nhờ bác sĩ Linh mua thuốc dùm. Uống xong mấy viên thuốc, Đỗ Nga đã định nói với cô bé về thưa lại với cha cô phá thai cho nàng, nhưng nghĩ lại thôi. Vì dù sao cũng phải từ từ Ngọc Lan và nàng cũng chưa thân nhau mấy, bây giờ có lẽ phải qua lại nhiều mới được. Cô nàng khoái son phấn và không hiểu sao cứ hỏi dèm dèm về con ma Xuân Nhi hoài. Nàng đã cho cô ta ông phật bằng nanh heo của thầy Mạnh cho nàng, eô bé biết được công dụng eủa nố nên khoái lắm, đeo vô cổ liền. Còn vụ son phấn, bữa nào đưa nàng ta ra Saigon đi một vòng thì thiếu gì. Có lẽ lúc ấy nhờ cô bé về năn nỉ ông già phá thai cho nàng là xong chứ gì.
Đỗ Nga vừa bỏ cây lược xuống, nghe thấy có tiếng ai gõ cửa ở nhàngoài, nàng ra mở cửa, ngạc nhiên thấy thầy Mạnh đứng đó.
“ủa, thầy đi đâu giờ này?”
Thầy Mạnh không trả lời eâu hỏi của nàng màhỏi lại:
“Mẹ Đỗ Nga đâu?”
Đỗ Nga mỉm cười, hai má nàng nóng lên; cứ mỗi lần thầy Mạnh qua chơi, hỏi câu này mà không có ai ở nhà là thếnào cũngcó chuyện ấy chứkhôngthếnào khôngđược. Nàng lườln ông ta một cái thực dài, cười khúc khích, nói:
“Cứ bị vậy mà cái bụng người ta chầng dầng rồi đây nè: Bây giờ mới phải làm sao đây?”
Thầy Mạnh bước vô nhà, tiện tay đóng luôn cửa lại, cài then cẩn thận. Hí hửng hỏi.
“Má em đi khỏi rồi à?”
“Dạ, bà cụ qưa bên nhàthím Mười đậu chến rồi, chắc tới khuya mới về.”
“Em tính di làm hả?”
“Dạ, đang sửa soạn, mà cái thai lớh qưá rồi, cứ phải nịt chặt, tức bụng muốn chết. Em không muốn đi làm chút nào.”
Thầy Mạnh luồn tay vô bựng Nga xoa nhè nhẹ.
“Cái thai này dám là con gái lắm. Đẻ ra giống mẹ như đúc cho mà coi.”
Nga phát nhẹ vô tay thầy Mạnh, gắt nho nhỏ:
“Nghèo mà ham, em đang muốn phá qưách nó đi cho rồi đây này. Đẻ ra chi cho mang hại; nó làm gì có cha chứ.”
“Em nói tầm bậy thôi, cha nó đây chứ đâu mà không có.” Nga vênh mặt:
“Có dám nhận không đó?”
Thầy Mạnh đã có chủ ý, nói liền:
“Thì cho anh đi, xem có dám nhận không.”
Nga vô tình trả lời.
“Được rồi, cho anh đó, lấy liền đi, muốn làm gì thì làm.”
Thầy Mạnh mừng quá, như vậy là xong rồi. Người muốn luyện Thiên Linh Cái điều đầu tiên, và cần nhất là người mẹ mang thai phải tự miệng nói ra cho mình cái bào thai để muốn làm gì thì làm; ông chưa kịp gài để hỏi, Nga đã soen soét cái miệng đòi cho ông rồi, thật không còn gì sướng hơn nữa. òng ôm chầm lấy nàng, hôn lên chiếc môi đỏ thắm, ngọt như mật. ông làm bộ hỏi:
“Em nói cho anh liền bây giờ, bộ em muốn phá thai thực hả?”
Nga nhìn thầy Mạnh dò sét:
“Em thấy không thể để nó lâu hơn được nữa rồi, phải tính cho xong thôi. Chỉ ngặt vì em không có tiền đi bác sĩ nên mới chần chờ cho tới hôm nay. Vừa rồi con nhỏ
con ông Bác sĩ Linh ở gần cầu xa lộ qua, em tính dụ nó về nói với bố nó phá cho em. Nếu ông ấy chịu, chắc đỡ tốn tiền hơn bác sĩ nhiều.”
ThầyMạnh thấy không còn dịp nào tốt hơn là lúc này, ông nói ngay.
“Anh cũng có thể phá thai cho em được, cần gì phải nhờ ai. Hồi nào tới giờ anh đâu có biết em có ý đinh đó. Nếu nói sớm thì xong lâu rồi.”
Nga mừng rỡ, hỏi thực mau:
“Anh nói thựe không đó?”
“Ai nói láo với em làm chi cái chuyện này.” vừa nói ông vừa vạch túi vải ra cho Nga thấy, rồi làm bộ nói tiếp:
“Đây, cho em coi, hôm nay hẹn đi phá thai cho con nhỏ ở bên Thủ Thiêm, nên mới ghé em, tính nhờ chở anh ra chợ, đi xe Lam cho đỡ tốn tiền.”
Nga há miệng ngạc nhiên nhìn nhứng vị thuốc Bắc, khăn lông, chậu pha thuốc; lại có cả một cái hũbằng thuỷ tinh thực lớn chứa đầy rượu trắng nữa. Nàng thắc mắc hỏi:
“Cái hũ rượu này để làm gì vậy anh?”
Thầy Mạnh mlm cười.
“Anh làm thầy phải sạch sẽ, dùng rượu rửa sạch thai nhi rồi ngâm luôn vô đó, muốn chôn cất thờ cúng gì cũng được.