Ngạ thấy thầy Mạnh nói rất tự nhiên nên nàng cho là thầy qua Thủ Thiên phá thai cho người ta thực, nàng nghĩ tại sao khôngbắt ông ta phá thai liền cho mình bây giờ có phải hay không, vì dù sao cái bào thai này cũng tại ông ta chứ còn ai nữa. Nàng la lên:
“Trời đất ơi, ai có biết anh biết cái vụ này đâu. Nếu vậy anh phải phá thai cho em ngay bây giờ đi. Em đã khổ sở vớí nó cả mấy tháng nay rồi.”
Thầy Mạnh làm bộ nói:
“Nhưng mà còn con nhỏ bên Thủ Thiêm thì sao?”
Nga dậm dậm chân, hờn rỗi.
“Mặc kệ nó. Anh phải làm cho em ngay bây giờ.”
Thầy Mạnh cười hềnh hệch.
“Được rồi mà… được rồi mà, anh làm cho em, chịu chưa.”
Tự nhiên Nga thấy sờ sợ:
“Nhưng mà có đau không anh?”
“Anh đâu có phải mấy bà mụ, nạo bậy nạo bạ đâu mà đau mới không đau. Chỉ làm thuốc cho em uống thôi, bào thai chui ra cấp kỳ.”
“ừ vậy anh làm lẹ lẹ lên.”
“Em có ấm Bắc thuốc không?”
“Dạ, có…”
Nói xong Nga chạy vô bếp lấy ám đất chuyên để sắc thuốc đưa cho thầy Mạnh. ông mở túi vải cho thuốc và mớ ngải vô ấm, đổ đầy ấm nước để lên bếp, xong ông bảo Nga.
“Em đi tắm rửa cho sạch sẽ’ trước đi, uống thuốc là thai ra liền đó.”
Nga vội vàng đi tắm ngay, nàng nôn nóng trà sà bông khắp mình mẩy, kỳ cọ cho thật sạch. Cái bụng không nịt lại to tổ bố rồi còn gì nữa; mặc dù con so, nhưng không hiểu sao bụng nàng to quá. Cả bộ ngực cũng vậy, căng tròn, to tướng. Không hiểu sao không có sứa mà núm vú đen thui, quầng thâm chung quanh thực rõ. Thân hình nàngcoi thực kỳ cục. Ngaxômước sạch sẽ, đang lau mình thì thầy Mạnh mở cửa vô phòng tắm. Mặc dù ăn nằm với thầy Mạnh cả mấy chục lần, nhưng bây giờban ngày ban mặt, sáng trưng, nàng thật mắc cở. Nhất là thân thể sồ xề này lại càng làm nàng thấy kỳ cục hơn. Nga la lên:
“Trời ơi, ra ngoài đó đi anh, để em mặc quần áo vô đã mà.”
Thầy Mạnh cười hì hì.
“Mặc quần áo vô làm gì nữa chứ, bộ em không muốn trục thai nhi ra hay sao?”
Hai tay Nga che ngưc, nhún nhẩy.
“Nhưng mà anh nhìn em thế này kỳ quá hà.”
Thầy Mạnh đã tới sát bên nàng, cúi xuống bế bổng Nga lên, nói:
“Để anh ẵm em vô giường. Tại em không biết, trước khi uốngthuốc, phải làm cho cửamình người có thai trơn, như vậy thai nhi mới chui ra được; chứ nếu không rách thịt’ thai nhi cũng không ehui lọt lòng mẹ được.”
Nga bá lấy cổ thầy Mạnh, nàng áp má vô mặt thầy, nói:
“Anh nói gì. nghe dễ sợ quá vậy.”
“Có gì đâu màï”
“Thì anh mới nói cái gì tới rách’ thịt mà cũng không được đó”
“Thì đúng rồi. Bởi vậy nên anh mới phải đưa em vô giường đó mà.”
Nga cười khúc khích.
“Anh làm cái nghề này coi bộ khoái quá héng.”
Thầy Mạnh cười hành hạch.
“Thì lúc cần mình phải giúp người ta thôi.”
Nga vừa nằm xuống giường đã vít cổ thầy Mạnh xuống, cắn thực mạnh làm ông ta nhẩy tưng lên, la lớn:
“Trời ơi, em muốn cắn chết anh sao.”
La xong ông chồm tới, nắm hai chân nàng căng ra, vục mặt lên đùi Nga, quét hàm râu lởn chởn mấy ngày chưa cạo vô vùng da thịt căng tròn đó, nàng ré lên, cười sằng sặc:
“Trởi ơi,.. đừng mà anh, nhột… nhột, muốn chết đi nè…”
Mặc cho Nga la, thầy Mạnh vẫn dừng hàm râu quẹt qua quẹt lại tứ tung, rồi tử từ, thầy quét xuống phía dưới cho tới khi Nga’nẩy người lên, tiếng cười nàng thành rên rỉ. Thân thể vặn vẹo, h’li chân nàng cặp chặt lấy đầu thầy Mạnh…
Nga rùng mình liên tiếp mấy lần, nàng không ngờ chỉ có thế mà nàng đã ướt hết mình mẩy một cách quá dễ dàng. Thầy Mạnh đứng dậy, nói:
“Được rồi đó, để anh lấy thuốc cho em uống là xong ngay.”
Thầy xuống bếp, đổ thuốe ra chiếc tô lớn, bưng lên cho Ngu uống. Nàng ngồi dậy bưng ehén thuốe, rùng mình, nói:
“Uống hết một tô bành ky này hở anh, ghê quá hà.”
Thầy Mạnh cười. .
“Thì em cứ thứ xem, thuốc ngọt hơn mật. Uống hết ba tô như vậy mới hết thuốc.” nói xong thầy lại xuống bếp đổ hết thuốc ra hai chiếc tô nữa, bưng lên luôn. Nga
eũng đã uống hết tô thuốc đầu tiên rồi, nàng cười tươi như hoa.
“Thuốc gì mà ngọt như mật thật đó anh à, anh cho em uống ba tô chứ mười tô cũng không sợ.”
Nói xong Nga đỡ chén thuốc từ tay thầy Mạnh uống một hơi nữa. Chỉ một thoáng, nàng đã uống hết ba chén thuốc, nhìn thầy Mạnh mĩm cười. Thầy ấn Nga nằm xuống, kéo hai chân dạng ra, lấy chiếc khăn lông kê ở dưới, để hũ rượu ngay bên cạnh. Thầy eòn đang lui khui sắp đồ nghề, bỗng Nga ôm bụng la lên:
“Anh à… làm sao, làm sao em đau bụng quá hà:..”
Thầy Mạnh vuốt vuốt bụng cho nàng, nói:
“Không sao đâu em, ehịu khó một chút đi.”
Chỉ vài phút sau, Nga chịu không thấu nữa. Mồ hôi vã ra, nàng bắt đầu rên hừ hừ. Thầy Mạnh cũng đổ mồ hôi, hỏi nàng:
“Từ sáng tới giờ em có ăn uống gì không?
Nga cố trả lời:
“Có, có em ăn chút cơm với… với mấy tô hủ tiếu. Trời ơi… đau chết, chết… mất thôi.”
Thầy Mạnh eố bình tĩnh hỏi thêm.
“Khôngphải là ăn uống, mà anh muốn hỏi em có uống thuốc thang gì không?”
Nga chợt nhớ ra mình vừa uống xong mấy viêh thuốc trụ sinh thì thầy Mạnh tới, nàng eố gắng trả lời:
“Có, có em uống, trời… ơi… đau.. uống mấy viên thuốc trụ sinh cô Ngọc Lan dưa… Chết… á… á…”
Chưa nói hết câu, Nga gào lên, ôm bụng lăn lộn. Máu bắt đầu từ cửa mình nàng bắn ra tung toé. Nàng gào lên như heo bị thọc huyết. Vang động cả lối xóm.
“á á. á a….”
Thầy Mạnh run rẩy, cố bịt miệng nàng lại, sợ làm kinh động tới lối xóm, nhưng chẳngbao lâu có nhiều tiếng chân chạy thình thịeh, tiếng người gọi nhau, rồi cuối cùng người ta tông cửa vô nhà. Cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt mọi người. Thầy Mạnh tính chạy ra cửa, nhưng có nhiều người níu thầy lại. Mặt mày, quần áo thầy dính đầy máu; trông thầy như một ác quĩ hiện hồn…