Cả xóm náo loạn; tin thầy Mạnh giết Đỗ Nga loan truyền đi thực mau; người ta nói đủ thứ, thêu dệt đủ chuyện hoang đường; nào chuyện ma quỉ, nào chuyện yêu tinh, cả chuyện ăn thịt người cũng được bà con lối xóm đem ra bàn tán tùm lum.
Cảnh sát xétnhà thầy Mạnh ngay đêm hôm đó, nhưng họ chẳng tìm được gì ngoài những kinh sách vô thưởng vô phạt. ‘Những chậu ngải giống như chậu kiểng không phải là bằng cớ để đưa ra toà. Cảnh sát cũng kiếm được một cái hũ sành, đậy nắp rất kín, để ở dưới bàn thờ. Khi mở ra, một luồng khói trắng nhẹ nhàng bốc lên thực nhanh. Lúc ấy có gió lành lạnh vàmột mùi tanh tửi phảng phất đâu đó. Không ai biết hồn maXuân Nhi vô tình thoát ra sau bao nhiêu ngày bị giam giứ. Nàng hoá gió bay thực nhanh về âm giới sau khi chứng kiến kẻ thù của mình lần lượt bị thầy Mạnh giết hết. Tuy nhiên, thầy Mạnh đã bị nhốt chờ ngày ra toà về tội cố sát Đỗ Nga, vì thầy bi bắt ngay tại phạm trường. Có lẽ chỉ có một mình Xuân Nhi biết được nhứng tình tiết của vụ án này, nhưng nàng chỉ là một hồn ma nên cũng’chẳng giúp ích gì được thầy. Hơn nữa, chính nàng cũngbị thầy Mạnh bắt nhốt bấy lâu nay, bởi vậy nàng cũng chẳng để ý tới vụ án này làm gì.
Về tới âm giới, Xuân Nhi nhận được lệnh phải đi đầu thai ngay. Nàng vội vàng đi tìm Chung để báo cho chàng biết, và gần gũi ngưới yêu lần cuối cùng.
Chung cũng vừa tan sở trở về nhà, trong lòng cảm thấy có một cái gì khác lạ, vui vui. Hình như chàng có linh cảm thế nào cũng gặp lại Xuân Nhi trong đêm nay. Khi mở cửa vô phòng ngủ, chàng đã thấy Xuân Nhi nằm chờ trên giường.
Đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, đó là chàng cố tình bắc điện như vậy để tiếp đón Xuân Nhi, vì nàng không thể hiện hình những nơi có nhiều ánh sáng. Hôm nay Xuân Nhi mặc qùân áo thực lạ, thời trang như những cô gái mới lớn choi choi bụi đời. Chiếc váy thực ngắn trên đầu gối, một chiếc áo thung mỏng manh, bên trong không có áo lót, bộ ngực nàng cao vòi vọi, hàn rõ nhứng đường cong thật rõ ràng. Nàng đang ngủ, hơi thở phập phồng lên xuống điều hoà. Nước da trắng mịn.
Chung đi thực nhẹ nhàng, chàng không muốn phá giấc ngủ của người yêu. Tới bên giường, chàng nhẹ nhàng ngồi xuốngbên nàng, cúi xuống nhìn sát mặt nàng; người nằm đó không phải là Xuân Nhi mà lại là Ngọc Lan. Chàngbànghoàngtới tức giận, đứng phắt giậy. Ngọc Lan cũng chợt tĩnh ngủ, nàng mỉm cười đưa hai tay lên như muốn ôm Chung vô lòng.
“Nằm xuống đây đi anh.”
Chung nổi cọc:
“Anh đã nói là chúng mình không thể yêu nhau, em còn tới đây làm gì?”
Ngọc Lan từ từ ngồi dậy, co hai chân lên, chiếc váy ngắn không còn che được thân thể nàng trọn vẹn nữa, Chung có thể nhìn thấy một vùng đen mướt vì nàng không có quần lót bên trong. Nàng cười nhỏn nhẽn:
“Kinh nghiệm cho em biết, đàn ông lớn tuổi chưa vợ như anh hơi khó tính, nhưng với nhứng người phụ nữ kiên nhẫn như’em, tình yêu trước sau gì cũng phải tới. Bởi vì em yêu anh tha thiết mà.”
Chung hơi lùi lại một chút, chàng cố tình nhìn thẳng mặt nàng, không để eho nhứng phần da thịt hở hang kia làm lung lạc lòng mình. .
“Ngọc Lan à, anh xin lỗi em, tình yêu không thể nào tới với anh một lần nứa. Anh đã có vợ rồi. Xin em hãy tôn trọng anh vì chính anh luôn luôn tôn trọng em mà.”
hỏi.c Lan nghe Chung nói có vợ rồi, lập tức lồng lên:
“Anh đã cưới vợ rồi. Là ai?”
Nói xong nàng nhẩy xuống giường, ra ghế sa lông ngồi ngay trước mặt Chung, hai chân nàng dạng ra làm chiếc váy ngắn co lên tới bẹn. Thân thể nàng như lõa lồ, cặp dùi trắng nõn ehạy dài lên tuốt tận trên. Không thấy có chiếc quần lót làm Chung rùng mình. Ngọc Lan vẫn cong cớn
“Vợ anh là ai vậy, là người như thế nào, đẹp như tiên nga chăng, tại sao không dám nói rõ ra chứ. Thử so sánh với em đi… nói đi, tại sao không dám nói?”
Chung quay mặt đi nơi khác.
“Xin em hãy đi về mau đi, anh còn phải ngủ để ngày mai còn đi làm.”
“Anh đừng làm bộ, chúng mình đã gần gủi nhau cả năm trời rồi, bộ em còn lạ gì anh nứa. Nhứng lúc em vô phòng anh hay anh tới phòng em; có lúc nào mà anh không tỏ ra thương yêu em. Thậm chí anh còn lấy cớ vẽ tranh cho em mà sờ mó, vuốt ve thân thểem, bộ em không biết’hay sao. Bây giờ em muốn hiến dâng tất eâ cho anh, tại sao anh còn từ chối?”
Chung nổi dóa, gằn giọng.
“Cô không được nói bậy, tôi không thể nào chịu nổi nứa đâu nghe.”
“Anh không chiu nổi thì làm eái’gì chứ, có dám đánh em không?”
Tiếng cãi vã giứa hai’ người càng ngày càng lớn. Bà chủ nhà thấy ồn ào chạy qua eoi, bà hỏi:
“Ủa, anh Chung, tại sao anh lại eãi nhau với vợ chưa cưới của anh vậy.”
Chung quay qua bà chủ nhà, hỏi:
“Bộ cô ta nói là vợ chưa cưới của tôi hả, hèn gì bà mở cửa cho cô ấy vô ngử ngay trên giường tôi.”
Bà chủ nhà ngơ ngác hỏi:
“Thế bộ không phải hả?”
Chung cười gằn:
“Tôi mà lại đi cưới cái thứ mèo mả gà đồng này hay sao.”
Ngọc Lan choáng váng, nàng không ngờ Chung dám nói nàng như vậy trước mặt mọi người. Bà chủ nhà nhìn nàng với cặp mắt khinh bỉ thấy rõ. Nhiều người lối xóm cũng đã chạy qua coi chuyện gì mà ồn ào từ nãy tới giờ.
Họ nhìn Ngọc Lan như một con điếm đứng đường. Nàng quá tủi hổ, không nói thêm được câu nào nữa, vùng chạy ra ngoài đường.
Ngay lúc ấy, một luồng giố lạnh buốt xoáy tròn, bay vút lên cao; cát bụi bay mịt mù làm mọi người hoảng sợ. Chung biết ngay Xuân Nhi vừa rời khỏi đây. Chàng vội vã chạy lao ra ngoài đường, la lớn:
“Trở lại đây, đừng bỏ anh, anh đang chờ đợi em nè…” .
Mọi người ngơ ngác, không hiểu thái độ kỳ quặc của Chung ra sao. Trong khi đó Ngọc Lan cũng nghe lời Chung kêu, nàng càng bực tức vì nhứng lời miệt thị của
chàng lúc nãy, nên không thèm quay lại, càng chạy mau hơn.
Chung chạy ra tới giứa sân, bỗng một lá thư từ trên trời rơi xuống, chàng vội vã lượn lên đọc.
“Anh yêu quí của em.
Em đã tới đây từ chỗ tôí, nhưng cô Ngọc Lan nằm trong nhà làm em không dám vô. Không phải em sợ cô ta, nhưng trên cổ cô âý có đeo một tượng Phật bằng nanh heo trừ tà ma của cô Đỗ Nga tặng, bởi vậy em phải núp ngoài này.
Em không tới thăm anh bâý lâu vì bị thầy Mạnh bắt nhốt cho tới hôm nay. Khi trở về âm giới lại nhận được lệnh phải đi đầu thai lập tức. Vội vàng tới từ biệt anh, lại bị ngăn trở.
Kẻ thù của em đã bị loại bỏ hết, dù không phải trực tiếp do tay em, nhưng cũng vì em mà họ giết nhau. Như vậy cũng đã thoả mãn lắm rồi.
Chỉ tiếc rằng em không được gặp anh lần cuối, dể dâng hiến tất cả linh hồn và thể xác cho anh trong đềm nay. Đêm sau cùng của một kiếp ma có tình yêu trong tim con người.
Thôi, đành hẹn với anh, ngày Thanh Minh mười tám năm sau. Hãy ra mộ em, anh sẽ gặp một người con gái, dó chính là em. Chúng mình sẽ cùng nhau kết hợp.
Người vợ ma đáng thương của anh.
Xuân Nhi lưu bút trước khi đầu thai.” (Hết)
(Truyện 18+ sướng nhất tại Truyen18.cc)