Như vậy thì có khác gì máu mủ thông đồng. Đập đầu thì tay cũng đau. Đánh lưng thì chân cũng khốn.
Lưubànghoàng khiếp sợ. Chàngnghĩ tới một ngày nào con Ma Ngải gặp nạn. Lúc ấy chàng sẽ ra sao?
Lưu ngồi tần ngần cạnh vũng nước nhìn đàn cá nho nhỏ đớp bóng. Tự nhiên mặt nước nổi lên hình ảnh Tú Quyên đang ôm ấp thằng bạn khốn nạn của chàng. Máu Lưu sôi lên, chàng nghĩ ngay tới hai chữ “trả thừ’. Bằng mọi giá, chàng phải đoạt lại Tú Quyên, không thể để nàng rơi vào tay kẻ khác dễ dàng như vậy.
Hòi còn bên Mỹ, Lưu chỉ dám nghĩ tới trả thù. Nhưng bây giờ lại khác, chàng có Ma Ngải trong tay. Không còn phải là trả thù đơn thuần nữa, mà là phải đoạt lại những gì đã mất. Dù cho có phải nuôi Ma Ngải hại tới cuộc sống cũng không nàng. Đời chàng là Tú Quyên, mất nàng rồi cuộc sống có nghĩa lý gì nữa đâu. Nghĩ vậy, Lưu thấy dù chàngvà MaNgải có máu mủ đồngthông cũngkhông đáng kể. Không chừng như thế lại càng hay nữa, vì tư tưởng chàng là ý nghĩ của con Ma Ngải lại càng hay biết mấy. Lo gì thằng bạn khốn nạn không chết, và Tú Quyên không trở lại trở về với chàng.
Tối nay, đúng mười hai giờ, Lưu lại vô phòng nuôi Ma Ngải. Con Ma Ngải đã ngồi chồm hổm trên đi văng đợi Lưu tự hồi nào. Chàng lại chích máu ở ngón tay, nhẩm câu thần chú như mọi khi. Đưa ngón tay tới trước mặt con Ma Ngải. Hai tay nó vội vàng ôm lấy tay chàng, để lên mũi hít thật mạnh. Máu Lưu chui tuột vô lỗ mũi nó thực nhanh. Hai mắt con Ma Ngải lim dim, xanh lè, nhìn chàng yếu ớt như một đứa trẻ sơ sanh. Lưu vuốt đầu nó thich thú.Chàng thấy nó có vẻ phục tùng mình hết sức qua cử chỉ và ánh mắt. Niềm hy vọng trả được thù của Lưu vươn cao hơn lúc nào hết.
Lưu về phòng ngủ một giấc thật thoải mái. Trong cơn mê, chàng thấy Phú chết thật thảm thiết. Con Ma Ngải đã trả thù cho chàng, và Tú Quyên đang qùi phục trước mặt xin chàng tha tội. Nàng yếu ớt, nhưng vẫn còn xinh đẹp như ngày nào. Lưu ôm lấy thân thể nõn nà của người yêu. Vòng tay đam mê siết chặt khiến Tú Quyên bị nghiền nát thành khói bay lên cao. Lưu chồn dậy, chàng với tay lên không, cố bắt lại, nhưng nàng đã bay cao.
Lưu thét lên, có ai lay gọi. Chàng từ từ mở mắt, thấy Thơm hốt hoảng nắm lấy vai chàng.
“Anh Lưu, anh Lưu, anh mơ gì mà la um sùm vậy.”
Lưu mỉm cười. Hình ảnh trong cơn mê chợt thoáng qua đầu Thơm đang kề sát chàng. Lưu vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, kéo xuống. Thơm ngả người theo vòng tay Lưu. Nàng ngoan ngoãn như một người tình bé bỏng. Thì thầm:
“Anh mơ gì vậy?”
Lưu nói nho nhỏ:
“Mơ thấy em tuột khời vòng tay anh.”
Thơm cười khúc khích.
“Em có đáng gì đâu. Một connhỏ nghèo nàn xấu xí thôi mà.”
“những chuyện khác anh không biết. Nhưng xấu xí thì không đúng rồi đó.”
“Đúng đó anh” .
Lưu luồn tay vô áo Thun~’ bóp nhè nhẹ.
“Vậy để anh xem lại có đúng không đã.”
Thơm úp mặt vô ngực Lưu.
“Anh ăn gian qưá à.”
“Lúc nãy em ngử đâu.”
“Dạ, em trải chiêú ngử trong bếp.”
“Sáo không lên đây ngủ với anh.”
“Nhưng em cũng phải dọn chỗ ngủ riêng. Nếu không vợ chồng chú Thi biết em ngủ với anh kỳ lắm đó.”
“Nhưng em có thấy kỳ không?”
Thơm lại cười nho nhỏ.
“Kỳ chứ.” ‘
“Nhưng anh đâu có thấy kỳ gì đâu.”
“Anh chuyên môn ăn gian thôi mà.”
“Như vậy em có thấy ghét anh không?”
“Không.”
Lưu ôm chặt lấy thân thể Thơm. Từ từ cởi hàng nút áo trước ngllc nàng. Kéo chiếc áo bà ba ném xuống dưới, rồi lại lần tới lưng quần nàng kéo mạnh…..
Trời gần sáng, có tiếng gà gáy xa xa. Lưu mệt mỏi ngủ lịm đi lúc nào không hay.
Hình như có tiếng hai người con gái đang thì thầm. Lưu nghe rù rì bên tai. Chàng từ từ mở mắt, nhìn ra nhà ngoài; Thơm và một cô gái khác đang quay lưng vì phía Chàng nói chuyện.
Lưu không biết cô gái kia là ai, nhưng nghe giọngnàng thánh thót và ngọt ngào làm sao. Tiếng cười khúc khích thật dâm đãng càng làm chàng tò mò.
“Coi chừng anh ấy dậy nghe tụi mình nói chuyện thì chết cha.” ‘
“Bà chịu thì tôi cũng ehịu chứ ăn nhàm cái gì.”
“Con quỉ cái, mày giứ cái mồm cái miệng mày đấy.