VN88 VN88

Địt em đi anh mạnh nữa vào – Truyện 18+

Lưu còn đang lớ dớ quên cả buông tay Cam ra, nàng đã ép sát thân thểvô mình chàngrồi. Lưu vừa cúi xuốngnhìn, miệng Cam đã kề ngay môi Lưu. Không còn nghĩ ngợi gì được nữa, chàng đặt nhẹ lên bờ môi mũm mĩm ấy nụ hôn vội vàng.
Cam xô nhẹ chàng ra, nói nho nhỏ:
“Coi chừng mụ Chín nhìn thấy thì anh chết đó.”
Lưu cười hì hì, nói nho nhỏ:
“Anh đâu có sợ.”
Cam lại phát nhẹ vô mình Lưu, cười khúc khích.
“Đốt anh đi.”
Nói xong nàng chạy lẹ vô bếp, không cho Lưu loạng quạng nữa. Cam nói với lại:
“Em phải chùi nhà đã, hôi hám quá đi.”
Nghe Cam nói chùi nhà, Lưu chợt nhớ lại bà Chín còn trong phòng ngủ. Chàng chạy vội vô hỏi:
“Chín à, hay là anh lấy bộ đồ ngủ của anh cho em mặc nhé, mình ra ngoài này uống cà phê đi.”
Bà Chín lắc đầu quầy quậy.
“Thôi, thôi, cho em về nhà.”
“Vậy em lấy quần áo đâu mặc mà về, đồ giặt chưa khô mà.”
“Con quỉ cái nó hại tui. Anh cứ lấy đồ ướt cho em đi, trời chưa sáng lắm đâu, cho em mượn cái xe đạp của anh về được rồi. Không ai để ý đâu.”
Lưu cố năn nỉ: .
“Thì em cứ ở đây đi, chờ quần áo khô về có sao đâu.”
Bà Chín giẫy đành đạch.
“Không có được đâu anh Lưu ơi. Con quỉ cái này nó chơi em, rồi khách khứa anh ra vô, thiên hạ lại đồn um lên làm sao em còn ở được khu này nữa chứ. Anh cứ lấy quần áo cho em đi, ướt cũng được, em nhất định phải về mà.”
Lưu chiều ý bà Chín, chàng thấy bà thật tội nghiệp.
Khi bà về rồi, Lưuxuống bếp thấy Cam nằm khèo trên ghế bố ca vọng cổ, chàng ngạc nhiên hỏi:
“Ủa, sao em bảo lau nhà mà.”
Cam cười hì hì, chọc Lưu:
“Hai anh chị tồng ngồng, thồn thộn ra đó. Anh bảo em vô phòng ngủ coi hai người biểu diễn hay sao chứ?”

Bây giờ Lưu mới chợt thấy Cam cố ý chọc mình. Từ sáng tới giờ chàng thấy mình thật ngây thơ để con nhỏ này quay mòng mòng, thật là khờ. Chàng nghĩ không chừng vụ cứt bò cũng là tác phẩm của con nhỏ tinh quái này. Tối qua làm gì có mùi miếc gì đâu.
Lưu lại bên ghế bố, bất thần thọc hai tay vô nách Cam làm nàng nhẩy nhổm, cười ré lên. . .
“Anh Lưu, anh Lưu… anh làm cái gì yậy nè.”
Lưu cười hì hì.
“Anh làm cái gì thì em phải biết chứ. Nhưng mà anh làm hay em làm hả?”
Cam vẫn tiếp tục cười khanh khách, nàng có máu nhột không chịu nổi khi ai thọc vô nách mình.
“Anh Lưu.., anh Lưu, thôi mà, thôi mà.”
“Được rồi thì thôi, nhưng em phải nói cho anh biết.”
“Biết cái gì?”
“Em biết cái gì chưa nói sao anh hay được?”
“Thì hôm qua anh phá chị Thơm tới gần chết, bả về nhà không dám nói với ai, vô buồng khóc lóc với em, năn nỉ em tới đây làm thế cho bả. Vì bả không muốn gặp mặt anh nữa. Bả cũng biết anh với mụ Chín lèo tẹo. Em không tin, nhưng sáng nay qua đây mới biết bà Thơm nói toàn sự thực. Mà từ hồi nào tới giờ, trong gia đình em, bà ta là người khờ khạo nhất, chỉ để cho người ta ăn hiếp thôi, chứ chưa làm gì được ai. Bây giờ anh còn muốn nghe gì nữa hay thôi?”

Lưu ngẩn ngơ tới khờ khạo, Chàng không ngờ chuyện này lại xẩy ra. Mặt mũi nhăn nhó, nói:
“Kể ra anh cũng hơi tệ thật, chỉ ham vui một chút thôi mà xẩy ra chuyện đáng tiếc này. Anh thú thực, với em anh coi như người trong nhà. Không hiểu sao tối qua anh có làm gì Thơm quá đáng đâu, lại xẩy ra như vậy được chứ. Mới có nhập vô, kế cúp điện, rồi lụp chụp là Thơm xỉu đi ngay.”
Cam “hừ” một tiếng nho nhỏ, cốý gài mình vô nội vụ.
“Mới có nhập vô thôi à? Anh nói coi em như người nhà em mới nói. Vậy em cũng xin được coi anh như người nhà đi để nói cho anh nghe, anh có chịu không?”
“Thì em cứ nói đi.”
“Năm nay em mới có mười sáu tuổi, ai thì em không dám nói. Chứ như anh, bình thường mà quần cả đêm, em cũng không có xỉu đi được đâu. Anh có tin không?”

Hình nhưLưu khônghiểuý Cam, chànglại tưởng nàng đang cố buột tội chàng.
“Có lẽ Thơm yếu đuối, bà Chín nói xương hông cô ta nhỏ nữa, lại vừa bị mổ nên mới ra nông nỗi. Chứ thực sự anh ehưa có làm gì quá đáng mà.”

VN88

Viết một bình luận