VN88 VN88

Địt em đi anh mạnh nữa vào – Truyện 18+

Chỉ vài phút sau bà Chín đã có mặt tại nhà Thơm.

Chẳngphải bà sết sắngvì Cam hay lươngtâm nghề nghiệp, mà nghe có Lưu ở đó nên bà chạy tới liền. Ngay cả Lưu cũng không ngờ bà Chín lại mau mắn như vậy. Câu nói đầu tiên của bà bước vô nhà không phải là hỏi thăm bệnh nhân mà nói với Lưu, như mỉa mai, trách móc thực khéo:
“Chị em cô Thơm được anh Lưu săn sóc thực là có phước. Kể cũng may.”
Thơm nghe bà nói muốn lộn ruộ~, nhưng nàng cố nhịn và lờ đi như không nghe thấy, nàng nhỏ nhẹ:
“Thưa dì Chín, không biết em cháu bị đau ra sao mà nóng quá. Lại không nói được nữa mới khổ chứ.”
Bà Chín như không để ý gì tới câu nói của Thơm, bà quay ra hỏi Lưu một câu chẳng ăn nhập gì tới con bệnh:
“Anh Lưu tới đây hồi nào vậy?” .
Lưu vô tình trả lời:
“Tôi cũng vừa tới là cho kêu dì liền.”
Bà Chín lườnl Lưu một cái thực dài:
“Anh học được lối xưng hô ở đâu mà kêu em bằng dì này dì nọ vậy?”
Lưu chợt hiểu, chàng cười khỏa lấp:
“Ồ anh xin lỗi. ở ngoại quốc riết rồi, học ba cái máy móc nguyên tử nó làm mình quên cả ngôn ngữ mẹ đẻ đi. Nếu anh.có gì lầm lẫn em chỉ lại cho anh nhe.”

Bà Chín cười tít mắt lại. Bà đứng sát vô Lưu nói nho nhỏ chỉ đủ mình chàng nghe.
“Chúc nữa về nhà đóng cửa lại, em chỉ cho anh.”
Lưu cười hì hì, nói lảng qua chuyện khác.
“Tối qua, Anh cho con Cam về nhà sớm, ai ngờ nó mắc mưa nên ra nông nỗi này, em giúp nó một mũi thuốc cho bớt nóng đi. Tội nghiệp con nhỏ.”
Bà Chín lăng xăng, soạn thuốc và ống chích ra ngay. Tay bà nhanh thoăn thoắt. chỉ vài phút sau bà đã chích xong cho Cam rồi, bà làm việc còn nhanh hơn cả tán dóc với Lưu. Xong việc bà quay qua Lưu nói:
“Trưa nay em mời anh ăn cơnl nhé.”
Lưu còn đang ngần ngừ, chàng nhìn Thơm dò hỏi, bà Chín đã nói tiếp:
“Anh phải cho con Thơm ở nhà săn sóc em nó chứ. Hôm nay mà bắt nó đi làm không quá lắm sao?”
Lưu nghe có lý, nỏi với Thơm ngay.
“Phải đó, Thơm phải ở nhà lo cho Cam. Nếu có chuyện gì xẩy ra, anh ân hận suốt đời đó. Hôm nay anh tới nhà Chín xin một bữa cơm được rồi.”

Bà Chín cười hi hí sung sướng.
“Cái anh này nói gì nghe ghê quá đi. Ăn có một bữa cơm ở nhà người ta mà làm như cái gì ấy…”
Bà nói xong không để cho Lưu trả lời, vội vàng name tay chàng giục:
“Đi, đi anh… cơnl nước dọn ra sắn rồi đó, khôngvề mau kẻo đồ ăn nguội hết, à mất ngon.”
Lưu ngạc nhiên hỏi:
“Ủa, cơm đâu ai làm sẵn vậy hả?”
Bà Chín cười hí hí.
“Lúc nãy em vừa bưng chén cơm lên, xấp nhỏ này tới nói anh ở đây. Em lật đật buông chén cơm tới liền.”
Lưu ngẩn người.
“Như vậy anh làm phiền em quá rồi.”
Bà Chín kéo Lưu đi ngay.
“Đã biết vậy mà còn ở đây nói hoài hay sao đây?”
Lưu líu díu theo bà Chín đi ngay, chàng không kịp nói với Thơm một lời nào.

Quả thực tới nhà bà Chín mọi người đã ăn cơnl xong, phần ăn củabà được đểriêng. Chén cơln mới và mấy miếng còn đó. Tụi nhỏ ăn cơm xong cũng đã chạy ra ngoài chơi hết, chỉ còn lại con nhỏ lớn nhất coi nhà, chờ mẹ về là chạy qua nhà hàng xóm chơi liền. Lưu ái ngại nói:
“Hay là thếnày, để chuộc lỗi với Chín, anh mời em qua Sàigòn ăn một bữa. Đã mấy hôm nay nằm bẹp ở nhà rồi, anh cũng muốn đi một vòng cho khuây khỏa.”
Bà Chín chịu ngay.
“Em cũng định ăn cơln xơng, rủ anh đi Sàigon mua mấy mớ thuốc. Bây giờ anh chê cơm nhà em thì phải theo anh ra tiệm rồi.”
Lưu cười hì hì.
“Em nói quá đi, ai dám ehê bai cái gì đâu. Anh chỉ muốn được đi với em vô nhà hàng nào đó cũng là một vinh dự cho anh rồi.”

VN88

Viết một bình luận