VN88 VN88

Địt em đi anh mạnh nữa vào – Truyện 18+

Lưu vuốt má nàng, nói:
“Chứ không phải em giận anh ngủ với mụ Chín hả?”
Thơm nhìn xuống đất, giọng nàng hơi nhỏ lại:
“Anh muốn ngủ với ai thì ngủ chứ em đâu có quyền gì cấm cản anh.”
Lưu để tay vô cằm Thơm, nâng mặt nàng lên hỏi nhỏ:
“Em không giận anh thực chứ?”
Thơm không trả lời, nhìn Lưu đắm đuối. Một lúc sau, nàng nói nho nhỏ:
“Anh bị máy nguyên tử cắt đứt lỗ tai có đau không?”

Lưu lắc đầu nhè nhẹ, kéo sát Thơm vô lòng, với tay tắt đèn. Ánh trăng lọt qua cửa sổ lờ mờ, nhưng Lưu vẫn thấy rõ thân thể Thơm run lên trong vòng tay chàng. Hơi thở mạnh hơn khi Lưu từ từ cởi hàng nút áo trước ngực nàng. Làn da trắng muốt lồ lộ, hôm nay Thơm lại mặc cả áo lót thành ra khi cởi chiếc áo ngoài ra rồi, chiếc áo bên trong còn che khuất bộ ngưc con gái quen thuộc hôm nào chàng đã vục mặt trên đó.

Lưu lại vòng tay ra sau, tháo khoen móc chiếc nịt áo. Chiếc áo lót rơi ra, máng vô tay Thun. Nàng suôi tay cho chiếc áo lót rơi xuống đất và ưởn ngưc theo bàn tay Lưu vừa tử sau .lưng kéo thân thể nàng về phía trước. Miệng Lưu gắn lấy môi nàng, chiếc lưỡi chàng lùa qua miệng Thơm ngậm lại nút nhè nhẹ.

Bàn tay Lưu phía sau cũng vừa luồn qua lưng quần Thơm, xoa tròn bờ mông rồi rà ra phía trước. Nàng hơi co người lại, nhưng ehiếc lưỡi Lưu lắc mạnh trong miệng nàng. Dù Lưu không nói, Thơm cũng biết chàng đang muốn gì. Đã không tới đây thì thôi. Nếu tới rồi, lại đã quá quen thuộc với bàn tay chàng. Nàng từ từ ưỡn mình về phía trước cho những ngón tay Lưa len lỏi vô thân thể mình một cách mạnh bạo hơn.

Rồi chỉ một lúc sau, bàn tay nhưvướng víu, gò bó lùng bùngtrongchiếc quần chật chội, chàngđã kéo tuột cả quần trong qùân ngoài xuống chân Thơm. Nàng ép cứng thân thể vô mình Lưu như không muốn để một khe hở nào lọt vô Thơm thì thầm:
“Để em cởi quần áo cho anh nhé?”
Lưu thích thú gật đầu nhè nhẹ. Bàn tay Thơm mò mẫm một hồi, quần áo Lưu lần lượt rơi rớt xuống sàn nhà. Lưu thì thào:
“Em ngoan quá, tại sao không trở lại với anh? Bộ còn giận sao?”
Thơm nói qua hơi thở:
“Em thương anh kinh hồn, nếu không làm gì lại để cho con Cam qua đây thế em.”
“Em không ghen sao?”
“Ghen làm sao được. Còn hơn là để anh ngử với người khác”
“Nhưng con Cam đâu có phải là em.”
“Đành vậy, nhưng ít nhất nó là em em, và em biết chắt là anh sẽ thích nó.”
“Tại sao?”
“Chị em tụi em sống với nhau từ nhỏ, sao lại không hiểu nhau cho được.”
“Hiểu thế nào?”
“Da thịt nó chắc hơn em, tính nết nó cũng dễ dãi và ưa chuyện đàn ông. Còn một điều nữa anh không hiểu.”
“Nói đi.’
“Em nói rồi anh có khinh em không?”
“Sao lại khinh em được, thân thể chúng mình đã dính cứng vào nhau hàng ngày, còn cái gì nữa chứ.”
“Còn.”
“Cái gì?
“Hoàn cảnh gia đình em.”
“Thế nào?” .
“Bây giờ anh biết xã hội Việt Nam mình nghèo tới đâu. Gia đình em lại càng khốn khổ hơn mọi người. Ngay hôm đầu chú Thi chẳng nói với anh rồi là gì?”
“Anh quên rồi.”
“Anh quên chứ em làm sao quên được.”
“Nhớ làm chi ?”
“Để hầu hạ anh và không làm anh thất vọng.”
“Có dính dáng gì tới chuyện con Cam với anh đâu?”
“Có chứ, nếu anh không mướn tụi em nữa. Chắc chắn em sẽ phải đi làm cho mấy cái động chơi bời rẻ tiền. Số phận con Cam có hơn gì em đâu. Lúc ấy tụi em phải ngủ với biết bao nhiêu người một ngày. Được anh chiều chuộng như hôm nay hay sao.”
Lưu bế Thơm lên, chàng ngồi xuống ghế, đặt nàng ngồi trên đùi. Thơm bá lấy cổ Lưu, ép sát thân thể vô mình chàng.
Lưu hôn lên cổ Thơm thì thầm:
“Tại sao xã hội này lại đầy dọa con người tới hố sâu như vậy?”
“Em không biết.”
Nói chuyện cho tới thực khuya, tự nhiên Lưu không còn hứng thú đè Thơm ra như mọi ngày nữa. Chàng thấy mình lợi dụng người con gái này một cách bỉ ổi quá. Mặc dù trong người Lưu muốn sôi lên niềm lửa dục. Không hiểu sao Thơm hỏi chàng:
“Anh không còn thích em nữa hả?”

VN88

Viết một bình luận