VN88 VN88

Địt em đi anh mạnh nữa vào – Truyện 18+

Tú Quyên lại lắc đầu nhè nhẹ và mỉm cười. Lưu thích thú bóp thực mạnh, nàng rên lên sung sướng làm máu trong người chàng chẩy mạnh và toàn thân nóng lên. Lưu cởi nhanh quần áo ném qua một bên, đè Tú Quyên xuống, lụp chụp trườn lên mình nàng, nhấp mạnh…

Bỗng có tiếng nổ long trời lở đất, Lưu hãi hùng nhổm dậy. Giọng cười ma quái của con Ma Ngải đắc thắng kéo dài ghê rợn. Lưu nhìn thấy bảy vị sư té bật ra nằm sõng sượt lồng ngực của các vị bể nát, máu me lênh láng như nước lụt. Lại có tiếng gà gáy sáng. Con Ma Ngải vội vàng phóng lại, nó táp Lưu một miếng, vục mặt, mũi vô vết thươnghít mạnh. Lúc ấy thầy Phục Linh lồm ngồm bò dậy,
mặt mày mình mẩy ngài máu me be bét, nhưng lồng ngực còn nguyên vẹn. Ngài chắp hai tay thét to:
“Đồ nghiệp chướng, hãy phục pháp lập tức.”

Tiếng thét của thầy Phục Linh to như sấm Bét. Tiếp đó một dòng máu tươi từ trong miệng của thầybắn ra thực mạnh như mũi tên bay thẳng vào Ma Ngải. Đang mải hút máu Lưu, con Ma Ngải tránh không kịp dòng máu, té nhào xuống đất, gầm lên vang trời. Nhưng nó đã lanh lẹ, cuốn người lại, bay tung nóc lều mất dạng.

Thầy Phục Linh chợt ngã người trên mình Lưu. Chàng vội vàng đỡ nhà sư già dậy. Cả miệng thầy đầy máu me, thầy thở hổn hển, mắt nhắm nghiền chứng tỏ muốn đứt hơi tới nơi. Tiếng thầy đứt quãng bên tai Lưu.
“Thí chủ hãy trốn nhanh. Bần tăng đã cắn lưỡi phun máu. Đây là tuyệt chiêu La Hán Phục Ma, nhưng rất tiếc chỉ làm cho con súc sinh bị thương nhẹ. Tối mai nó có thể đi tìm thí chủ nữa. Thí chủ hãy trốn mau… đừng bao giờ….giờ.. để cho nó hút… máu nữa… nữa nhớ nhé… đừng…đừng ,
Lưu run rẩy hỏi:
“Con phải trốn đi đâu bây giờ?”
“Hãy tới miếu Chung Quì trong Chợ Lớn. Tìm Chung Tử, cho ông ta biết về cái chết của bần tăng là được rồi.”

Lòng Lưu nổi lên trăm mối đau thương, trăm tội cũng tại chàng gây nên. Không hiểu sao Lưu lại nhìn Thơm thành Tú Quyên ngay lúc thập tử nhất sinh đó. Mà dù cho có là Tú Quyên đi chăng nữa, chàng cũng không có quyền làm ô uế nơi Phật môn như thế này. Lưu khóc rống lên:
“Thầy ơi, thầy không chết đượe đâu. Chung Tử là ai vậy hả thầy?”
Thầy Phục Linh cố ráng hết sức thì thào.
“Ông.. ta… là… cháu… hai… mươi… đời… của… Chung…Quì…”

Thân thể của thầy Phục Linh dần dần lạnh đi. Máu của ông ràm rụa ra khắp quần áo Lưu. Chàng từ từ đứng dậy đặt xác nhà sư già xuống đất. Cặp mắt ôngvẫn còn mở to Lưu nhìn chung quanh, thấy xáe của các vì sư vẫn còn nằm la liệt trên vũng máu với trái tim bể nát văng ra ngoài. Lưu nhớ tới chiều nay khi tới chùa Linhẩn, lòngchàng tràn đầy hy vọng. Nhưng bây giờ, chỉ vài tiếng đồng hồ sau, tất cả mọi vị sư khả tính trong ngôi chùa cách biệt trần thế này bỗng dưng đều quy tiên một lượt. Từ nay nơi đây sẽ không còn tiếng gõ mõ tụng kinh hàng ngày của các vị chân tu này nữa. Quả là lánh xa trần thế mà vẫn không thoát khỏi nghiệp chưứng tử xa mang lại. Lưu qùi xuống đất khóc nức nở, chàng đấm mạnh xuống nền đất cho tới khi tay bật máu, gào lên:
“Tại sao… tại sao… tôi đã phạm lỗi..”
Tiếng âm vang của rừng gìa:
“Phạm lỗi… phạm lỗi…”
Một hồi lâu, Lưu chùi nước mắt đứng dậy. Nhìn xuống nhục thể của vị sư già, chàng nói:
“Xin thầy tha tội cho con. Cứ an nghĩ giấc ngàn thu, con sẽ nhất định trả thù cho các thầy. Con phải tận tay giết chết con Ma Ngải này. Tận tay giết chết tên La Cát nữa.”

Lưu Thơm và Cam từ giã gia đình người đệ tử tu tại gia của chùa Linh ẩn. Ba người kêu xe vô Chợ Lớn. Quần áo của mọi người đã được giặt sạch những vết máu trước khi trở về.

Cả ngày hôm nay, ba người đã hỏi thăm cả ngàn người mà không ai biết miêú Chung Quì ở đâu. Cả cái tên Chung Tử cũng không ai nghe thấybao giờ. Nhiều người còn ngạo báng tụi chàng là đọc tiểu thuyết riết rồi điên nữa. Bởi vì cái tên ông Chung Quì là một tay bắt ma chuyên nghiệp trong chuyện Tàu. Một nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết của những chuyện thần thoại, ma quỉ !

Nhưng cả ba người nhất định phải tìm cho ra. Bởi vì đó là điều sống chết, không thế nào bỏ cuộc được. Trời đã về chiều, mặt trời cũng vừa khuất dạng. Những tia sáng yếu ớt cuối cùng trong ngày còn phản chiếu trên những đám mây bay thực thấp. Cuối chân trời, mây đen phủ kín cả một vùng. Nhữngtia sét thỉnh hoảng chạy ngoằn ngoèo trên nền mây đen sậm. Chắc chắn đêm nay sẽ có mưa to.
Thơm lo lắng hỏi:
“Bây giờ phải làm sao hả anh Lưu?” .
Lưu thở dài.
“Anh cũng không biết làm sao bây giờ. Nhưng nhất định chúng mình phải tìm cho ra ông Chung Tử.”
Cam mệt mỏi hỏi.
“Tìm đâu cho ra bây giờ?”
Lưu thẫn thờ nói:
“Anh cũng không biết, nhưng tới đâu hay tới đó?”
“Nhưng con Ma Ngải nửa đêm sẽ lại tìm tới anh.”
Lưu gật đầu.
“Nhất định nó sẽ tới, dù anh có trốn đi đâu cũng không được’ vì anh và Ma Ngải máu thịt đã đồng thông.”
Thơm run lẩy bẩy.
“Như vậy thì chết rồi.”
Lưu cố bình tĩnh, nói:
“Bây giờ nó còn cần tới anh nên không dám giết anh chết đâu. ít nhất cũng còn hai mươi ngày nưa. Tức là đủ ba mươi sáu ngày để nó hoàn tất việc sinh trưởng và tu luyện sơ khởi.”
Thơm nói:
“Trời sắp mưa lớn, chúng mình về nhà đi anh.”
“Anh nghĩ bây giờ chúng ta ngử đâu eũng vậy, hay làcứ ở quanh vùng này cho tiện để ngày mai còn tiếp tục kiếm nữa.”

VN88

Viết một bình luận