Lưu chạy lại chỗ Thơm nằm lay gọi, nhưag nàng vẫn không tỉnh lại. Túng thế, chàng vội vàng mặc quần áo, lấy chiếc xe đạp chạy vội qua nhà bà Chín y tá.
Tội nghiệp bà Chín y tá đang ngủ ngon bị Lưu dựng dậy, cũng lụp chụp xách đồ nghề leo lên xe đạp, ôm cứng lấy eo ếch Lưu. Đường Thủ Thiên gập ghềnh, Lưu lại nóng lòng cứu Thơm nên chàngcắm đầu đạp thực nhanh. Đường về đêm không một bóng người nên Lưa dạp xe chạy thục mạng cũng không có trở ngại gì. Chỉ tội nghiệp bà Chín, từ ngày chồng chết, không gần một người đàn ông nào.
Bỗng dưng hôm vừa rồi tới tiếp máu cho Lưu, bị chàng chọc phá, ngày đêm thèm thuồng. Bây giờ lại ngồi sau chàng tì bộ ngực núi lửa vô lưng Lưu, thử hỏi làm sao bà ta chịu eho nổi. Hình như bà thấy trong mình ướt át thực sự Cũng may mà từ nhà bà tới nhà Lưa cũng không xa nên chẳng mấy chốc Lưu đã chở bà tới nơi rồi.
Vừa tới sân, Lưa ngạc nhiên thấy Thơm đã đứng ngoài cửa tự hồi nào. Nàng run lẩy bẩy, chỉ tay vô trong nhà ú ớ Lưu vừa mừng vừa tức cười, hỏi:
“Em làm cái gì cho anh hết hồn vậy?”
Thơm nói: ”
“Vô trong nhà coi đi.” ‘
Bà Chín tủm tỉm cười bảo Lưu.
“Cô ấy nói phải đó, phải vô trong nhà coi mới được, ở ngoài này tối tù mù làm sao làm ăn gì được.”
Cả ba kéo nhau vô trong phòng ngủ của Lưu, Bà Chín bảo Thơm:
“Em nằm xuống cho chị khám cho.”
Thơn vừa định nói gì, Lưu đã bảo nàng:
“Em cứ nằm xuống đi mà, Chị Chín coi tại sao tự nhiên em lại xỉu đi như vậy chứ.”
Thơm đành im lặng cho bà Chín khám. Bà lấy ống nghe để lên ngực Thơm, thấy nàng thở hổn hển. Bỗng bà ngửi thấy mùi ngai ngái. Ở tuổi này bà còn lạ gì cái mùi trai gái ngủ với nhau ấy nữa. Bà cố tình khám Thơm trước mặt Lưu cho bõ ghét.
Quần Thơm bị bà lột ra thực nhanh, nàng chưacó phản ứng gì bà đã làm bộ đặt ống nghe lung tung vô bụng dưới Thơm nên nàng lại phải nằm im. Bà bóp bóp hai bên xương hông nàng rồi kéo hai chân nàng banh ra, mỉm cười bảo Lưu:
“Anh xem đây, cô ấy nhỏ nhắn như thế này, Xương hông thật là hẹp. Đã bị mổ một lần, dấu vết còn đây. Nếu anh mạnh bạo quá chắc chắn cô ta phải xỉu đi là đúng rồi.”
Nói xong bà lại mỉn cười nhìn Lưu thực dâm, nói tiếp:
“Phải chi như cô ta mập mạp một chút như tôi, anh muốn làm gì thì làm, chứ ốm yếu thế này phải nương tay chứ.”
Thơm cứng họng nước mắt nàng muốn trào ra nhưng nói không được. Bà Chín đã thấy nàng ướt nhèm nhẹp, lại nói đúng bệnh tật của nàng trước kia. Làm sao mở miệng ra nói gì được đây. Ngay cả Lưa cũng chưa chắc tin nàng. Bởi vậy Thơm đành nằm im, nhắm mắt lại.
Lưa nghe bà Chín nói cũng có lý, chàng tưởng lúc đó mình hứng quá làm bậy nên Thơm xỉu đi. Lưu đành nói nho nhỏ với bà Chín:
“Chị Chín à, chuyện này xin chị giữ kín dùm tôi, nếu không tội nghiệp cô Thơm lắm đó. Bề gì cô ta còn ở đây cả đời. Còn tôi vài tháng nữa về Mỹ không ai biết đó vào đâu.”
Nói xong chàng tắt đèn, bảo Thơm:
“Em nằm đó nghỉ đi.”
Thơm nghe bà Chín cười khúc khích đi ra nhà ngoài với Lưu. Nàng từ từ mở mắt. Bỗng Thơm nhìn thấy ngay một người con gái mặt mũi thật gớm ghiếc đứng ngay bên giường. Cái mũi hếch lên, miệng rộng ngoác, hai chiếc răng nanh lòi ra bên mép như răng heo rừng. Hai mắt tròn vo, to tướng như hai trái trứng, chiếu ra một luồng ánh sánh xanh lè. Bộ ngực đỏ như máu thỗn thện bằng cả trái dưa hấu trần trụi. Thơm vùng dậy, miệng nàng cứng ngắc, không mở ra kêu cứu được nữa. Nàng sợ quá, vùng chạy thục mạnh ra ngoài đường. Lưu đang nói chuyện với bà Chín ngoài phòng khách, cả hai cười cười nói nói, có lẽ lúc nàybà Chín cũng đã hứng tình lắm rồi. Cử chỉ bà có vẻ nhợt nhã, nhưngvẫn còn phải giữ ý vì chưa biết Lưu hôm nay ra sao. Hơn nữa, Thơm còn đang nằm trong nhà và Lưu vừa ngủ với nàng. Bỗng cả hai giật mình thấy Thơm phóng từ trongnhà ra, cắm đầu chạy thẳng ra đường. Lưu tính chạy theo. Bà Chín nắm chàng lại ngay, cười cười nói:
“Anh Lưu à, anh không biết tâm lý con gái chút nào cả Cô ta đang mắc cỡ mà anh còn chạy theo, có tôi đây nữa lại càng khó khăn cho cô ta thêm. Cứ để cho cô ấy chạy về nhà đi, ngày mai thủng thẳng tính mà.”
Lưu nghĩ cũng phải, vì làm sao chàng có thể nói gì được trong lúc này. Thôi thì cứ để cho Thơm về nhà nàng ngủ tối nay đi có sao đâu.
Bà Chín thấy Lưu mĩm cười trở vô, mừng thầm, bà làm bộ đi vô phòng ngử thu xếp đồ nghề. Lưu theo bà vô trong. Bỗng chàng thấy cánh cửa phòng nuôi Ma Ngãi mở toang, Lưu vội vàng chạy ra đóng lại, sau khi nhìn vô trong thấy con Ma Ngải nhìn mình như tủm tĩm cười. Lưa thấy yên tâm và trong lòng vui vui. Tới bên bà Chín, vô tình chàng đứng hơi sát bên bà. Bà Chín lại tưởng Lưu bắt đầu để ý tới mình nên mỉm cười, làm bộ ướn hỏi:
“Bây giờ anh có cô Thơm trẻ trung, lại nhỏ con nên quên con già này rồi phải không?”
Lưu đang vui vì nhìn thấy con Ma Ngải mỉm cười với mình lúc nãy. Hơn nữa, vừa nằm đè lên Thơm chưa sơ múi gì đã xẩy ra chuyện. Nên khi nghe bà Chín nói vậy, chàng cười hì hì ráp lại liền. Lưu với tay tắt đèn, đẩy nhẹ bà Chín nằm xuống giuờng. Thấy bà không phản ứng gì, lại bá lấy cổ chàng, Lưu mừng thầm, luồn tay vô áo bà ta ngay. Bộ ngực núi lửa căng tròn, cứng ngắc tự hồi nào. Lưu kéo mạnh hai vạt áo, vục mặt xuốngvùng thịt nung núc ấy thở hổn hển. Quần áo cả hai người bật tung ra thực mau. Bà Chín chưa gì đã rít lên, bà lụp chụp vì ngay tử lúc ngồi trên xe, thân thể bà đã nóngbỏng rồi, Bây giờ quần áo vừa tung ra, bà đã chồm lên đeo cứng lấy Lưu, thân thể vặn vẹo kẹp chặt lấy chàng và rít lên từng hồi…
“A… a… a… a… a… anh… ơi…”
Tối qua, Cam nghe Thơm chạy về kể lại hết đầu đuôi câu chuyện, nàng không thể nào tin được. Nàng là con bé chuyên đi đêm cả mấy năm trời, có gặp ma quỉ bao giờ đâu.
Bởi vậy Cam bàn với Thơm cứ ở nhà để nàng qua đó làm thế cho Thơm.
Sáng sớm tinh mơ, Cam đã tới nhà Lưu, tự tiện mở cửa đi vô vì tối qua Lưu không khoá cửa. Nàng định vô nhà bếp dọn dẹp, nhưng tò mò dòm vô phòng ngủ Lưu xem chàng ngủ nghê ra sao. Ai ngờ Cam thấy bà Chín trần truồng ôm Lưu ngủ ngon lành. Nàng sôi lên vì không ngờ Lưu đã ngủ với chị nàng rồi còn lẹo tẹo với con mẹ map như heo này nữa. Nàng nghĩ ra một cách chơi ác, rón rén vô phòng, lấy hết quần áo bà Chín và Lưu đem xuống bếp nhúng nước, Phơi lên sào ngoài sân. Nàng cũng cố tình không vắt thực ráo nước để cllo quần áo thật lâu khô. Cam lại chạy ra đường, lấy bãi phân bò trét vô dép bà Chín và bôi lung tung lên sàn nhà. Xong xuôi Cam thích thú vô bếp nấu nước pha cà phê cho Lưư’ Nàng vừa làm vừa huýt sáo thật vui vẻ.
Chỉ vài phút sau, Lưu tỉnh ngủ ngay, chàng ngửi thấy có mùi gì hôi hôi. Tử từ mở mắt, Lưu thấy bà Chín nằm gác một chân lên đùi mình, hai tay bà ôm lấy người chàng. Lưu gọi nho nho:
“Chín, Chín ơi. Dậy đi, sáng rồi đó.”
Bà Chín cũng từ từ mở mắt, bà thấy Lưu nằm gọn trong tay mình, thích thú ôm chặt lấy chàng, hôn vô cổ Lưu thật mạnh. Da thịt bà cà sát khắp mình Lưu.
“Chín ơi, em có ngửi thấy mùi gì hôi hôi không?”