Lão đạo chắp tay, cúi đầu niệm.
“Mô Phật, thiện tai, thiện tai. Không phải bần đạo đi cầu siêu cho ai đâu. Chỉ vì bần đạo nhìn thấy thân thể thí chủ có nhiều tà khí nên lầm lẫn. Nếu nhà thí chủ không có ai chết, chắc chắn có tà maxâm nhập, muốn hại người.”
Thơm biến sắc, ấp úng nói: .
“Con em cháu mới bị đau, phá nhà, phá cửa. Bây giờ thì êm rồi, nhưng nó mất hết trí nhớ, nói chuyện tầm bậy tầm bạ, toàn ma với quỉ.”
“Thí chủ có muốn bần đạo bắt yêu trừ ma cho em thí chủ không?”
Thơm nhìn lão đạo sĩ, tần ngần. Ông mĩm cười hỏi nàng:
“Không cần tiền bạc đâu, bắt ma trừ quỉ là bổn phận của bần đạo.”
Thơm vẫn còn tần ngần, nàng hỏi nho nhỏ:
“Không phải đâu, con ma này dữ lắm. Không biết thầy có bắt được nó không?”
Lão đạo cúi đầu nói:
“Bần đạo còn sư phụ, tu trên núi Phụng ở Thất Sơn. Bây giờ đang ở nhàbần đạo, nếu có bất trắc, ắt thầy sẽ can thiệp.”
Thơm trợn mắt nhìn lão đạo sĩ. Ôngnày cũng phải trên bảy mươi là ít, lông mày ông bạc phơ. Râu nãm chòm tuyệt đẹp. Bây giờ ông ta lại nói có sư phụ nữa, không lý ông kịa phải sống tới trăm tuổi.
Thấy Thơm cứ dòm mình không nói gì. Lão đạo sĩ lại nói:
“Thí chủ đừng ngại gì, cứ dắt bần đạo tới coi cô em thí chủ ra sao rồi tính. Nếu lượng sức mình không gánh vác nổi, bần đạo sẽ trở về nhà thỉnh sư ngay.”
Thơm nghe thấy được, nàng bảo lão đạo:
“Nếu thầy nhất định bắt được con ma này, xin đợi con đi chợ nấu cơm xong cho ông chủ con, rồi mới đi được.”
Lão đạo tỏ ý mừng rỡ, chắp tay cúi đầu nói:
“Thiện tai, thiện tai. Bần đạo ra gốc cây kia thiền định. Khi nào thí chủ xong việc, ra đó dẫn bần đạo theo được không?”
Thơm mừngrỡ, gật đầu lia lịa, vội vã đi ngay. Chỉ mong sao cho xong việc để dẫn lão đạo sĩ về nhà trừ tà ma cho Cam.
Sau khi dọn cơm cho Lưu và bà Chín ăn xong, Thơm xin phép về nhà thăm Cam. Lưubằng lòngngay và bà Chín còn vui mừng hơn, bà không muốn thấy mặt một người thứ ba trong căn nhà này.
Thơm trở ra chợ, lão đạo sĩ vẫn ngồi yên dưới gốc cây lúc nãy. Thấy nàng ông ta mừng lắm, theo Thơm về nhà ngay. Đi đến gần nhà, bỗng lão đạo sĩ cười gằn, chỉ ngay vô nhà Thơm nói:
“Có đúng nhà thí chủ kia không?”
Thơm ngạc nhiên hỏi:
“Ủa, sao thầy biết?”
“Bần đạo nhìn thấy yêu khí bao phủ căn nhà nên đoán vậy. Vui nghe nói càng mừng thêm, vì biết chắc là mình đã tìm đúng thầy rồi. Nàng dẫn lão đạo sĩ vô nhà. Cam đang ngồi trên giườngthấy lão đạo sĩ bước vô, nàng nhẩy xuống giường, la lớn:
“Có tà, có tà đuổi ngay thằng tà chó kia đi. Không tao giết chết nó bây giờ.”
Lão đạo sĩ cười ha hả. ông bắt ấn chỉ ngay người Cam hô:
“Biến”
Tức thì Cam nhào xuống đất giẫy đành đạch, lão đạo sĩ lấy ra trong bị một lá bùa dán lên trán Cam, nói:
“Không được tháo lá bùa này ra, nếu cô ấy ngủ được hai mươi bốn giờ sẽ trở lại bình thường. Bần đạo xin ngồi thiền tại đây canh chừng”
Nói xong ông đi lại góc nhà ngồi xuống thiền ngay và không để ý gì tới mọi người nữa. Ai nấy mừng rỡ thấy Cam hết bệnh một cách dễ dàng, không để ý tới lão đạo sĩ ngồi ở góc nhà nữa.
Trong khi đó Lưu và bà Chín vừa ăn cơm xong. Chàng đang lui khui rót nước trà uống. BỗngLưu la lên một tiếng lớn buông chiếc ấm xuống sàn nhà vỡ toang. Chàng ôm đầu lăn lộn. Bà Chín lật đật đỡ lên, hốt hoảng hỏi:
“Anh Lưu… anh làm sao vậy?”
Lưu không nói gì được, chỉ ôm đầu rên la. Bỗngbà Chín nghe có tiếng rên của ai nữa trong phòng bên. Bà ngạc nhiên, bỏ Lưu chạy ra mở cửa. Lúc ấy Lưu nhìn thấy bà Chín chạy tới phòng nuôi Ma Ngải, tính lên tiếng ngăn cản nhưng không được. Cổ họng chàng nghẹn cứng và đầu đau nhức không thế nào chịu được. Chàng đành giương mắt nhìn bà Chín đi vô phòng nuôi Ma Ngải. Ngay lúc ấy,
Lưu nghe tiếng bà Chín thét lên rồi im bặt. Lưu sợ hãi, cố gắng lết vô trong. Chàng biết chắc bà Chín gặp con Ma Ngải rồi.
Chàng vừa lê tới cửa buồng, đã nhìn thấy con Ma Ngải cũng trong tình trạng y như chàng, hai tay nó ôm lấy đầu lăn lộn tỏ vẻ đau đớn tột cùng. Khi thấy Lưu, nó mừng rỡ lết lại gần chàng. Lưu cũng cố bò tới gần nó. Khi tới nơi, con Ma Ngải vươn cả hai tay nắm được tay Lưu, kéo chàng sát lại cắn nhẹ vô ngón tay chàng, để lên mũi hít lia lịa.
Kỳ diệu thay, hít được máu Lưu rồi, con Ma Ngãi trở lại mạnh khoẻ ngay. Nó vươn vai đứng dậy, cuộn tròn người lại như trái banh, lăn vô trong hang liền. Lưu cũng hết đau tức thì, chàng lồm cồm bò dậy, nhìn bà Chín nàm bất tỉnh dưới đất. :
– Lưu kêu bà mấy tiếng, Bà Chín từ từ mở mắt. Thấy Lưa, bà mừng rỡ ôm cứng lấy chàng.
“Anh Lưu ơi… trời ơi, ghê quá đi, em gặp con qủi ở trong phòng này đó.”
Lưu cười ha hả:
“Thời buổi này mà em nói chuyện hoang đường đó với anh hay sao?”
Bà Chín run rẩy nói:
“Không phải đâu anh à, em nói thực đó.”
“Thôi được rồi, nếu em có gặp con quỉ nào đó thì nó cũng sợ em chạy mất rồi, hãy quên chuyện này đi, đừng nhắc tới nữa, người ta cười cho đó.”