Nói xong ông lấy mấy thẻ nhang trên bàn thờ, vẽ mấy chữ bùa vô ly nước, cho Cam uống. Thật không ai ngờ, vừa uống xong ly nước, Cam ói mửa lung tung ra đầy nhà. Nào thằn lằn, rắn mối, chuột, bọ, sâu, làm mọi người muốn ói mửa.
ói xong, Cam nằm vật ra đất bất tỉnh nhân sự. Ông thầy mỉm cười đắc ý, nói:
“Cô ấy sẽ ngủ cho tới sáng mai là hết bệnh. Bây giờ tôi lo cho thầy này và cô kia nữa. Xin theo tôi, còn cô em này để ngủ đây đi, không sao đâu, có sấp nhỏ lo cho cô ta được rồi.”
Nói xong, ông gọi với vô trong nhà. Một cô gái chạc tuổi Cam đi ra, ông thầy nói:
“Thu Ba, con lo cho cô này, có lẽ đêm nay ba không về. Bây giờ phải dắt mấy thầy cô đây tới chùa Linh ẩn.”
Nói xong ông lật đật chụp chiếc nón lá đi ngay. Lưu, Thi và Thơm vội vàng theo ông bén gót. Đi khoảng hơn một tiếng, băng qua nhiều cánh đồng, tới một rừng chàm. Mọi người vạch lá mà đi, hình như ít có người qua lại khu này, con đường cỏ mọc xanh um. Nếu khôngphải là có ông thầy này dắt lối chắc không ai biết đường mà mò ra chỗ của vị sư nào đó đang tu luyện. Đi chừngmột tiếng sau, ông thầy dắt mọi người tới một căn nhà cỏ thấp lè tè, nói:
“Chúng mình tới chùa Linh ẩn rồi.”
Lưu ngạc nhiên hỏi:
“Căn nhà cỏ này mà lại là một ngôi chùa sao hả thầy?”
Ông thầy gật đầu.
“Dạ, chính thế, ở đó có mấy nhà sư tu luyện. Căn này là lớn nhất, để mọi người nghe Pháp. Còn mấy căn nhỏ hơn của mỗi vị chỉ lớn đủ để một người ngồi thiền thôi.”
Vừa lúc ấy một nhà sư đi tới cúi đầu nói:
“Các thí chủ tới thực đúng lúc, Sư Phụ chúng tôi vừa hết bế quan. Bần tăng xin mời các thí chủ vô bên trong.”
Lưu đi theo ông sư vòng qua một con đường nhỏ, láng lẩy chứngtỏ có nhiềungười đi lại trên con đườngnày hàng ngày. Cuối cùng, nhà sư nọ đưa bọn Lưu vô chùa. Nói là chùa chứ thực ra đó chỉ là một cái lều nho nhỏ, chung quanh được phủ lên một lớp lá. Trên nóc nhà cũng lợp bằng lá và chỉ với tay là chạm nóc nhà rồi. Tuy nhiên các lều này cũng có thể chứa đượe mươi mười lăm người, nếu ngồi khít vô với nhau.
Lưu nhìn thấy ngay ở giữa lều, có tám ông sư đang ngồi thiền chưng quanh một ông sư già ở chính giữa. Những ông sư ngồi chung quanh Lưu đoán ông nào cũng phải trạc bảy mươi hay tám mươi là ít. Còn vị sư già ngồi chính giữa chàng không thể đoán được làbao nhiêu tuổi cả. Mọi người lặng lẽ ngồi xuống sát bên nhau. Ông sư trụ trì bỗng cất tiếng:
“Bần tăng pháp danh là Phục Linh, có phải là Lưu thí chủ tới thãm đó không?”
Lưu giật mình hỏi:
“Dạ, chính là con, tại sao thầy biết?”
Không trả lời thẳng vô câu Lưu hỏi, thầy Phục Linh nói tiếp:
“Nuôi Ma Ngải rất tổn thọ, lại phá huyết khí. Chưa hại được người mà đã hại mình. Mong thí chủ sớm giác ngộ, đừng tiếp tục nữa.”
“Thưa thầy, con cũng thấy hối hận. Nhưng tình hình bây giờ đã đi quá tầm tay của con rồi. Cơn Ma Ngải không còn nghe lời con. Hơn nữa, con vẫn không muốn nhìn thấy người khác cướp đi người yêu của mình.”
Thầy Phục Linh lắc đầu.
“Con Ma Ngải tuy nhờ máu của thí chủ mà lớn. Nó cũng cảm ứng với thí chủ. Nhưng bản tánh nó vẫn là tà giáo Trước sau gì cũng phản chủ. Trong số những người nuôi ma, có một số trả được thù, nhưng đa số lại bị chết vì tay con ma mình nuôi lớn.”
Lưu rùng mình, hỏi:
“Thầybiết rõ việc này quá. Hình như xưa kia thầy cũng có lần nuôi Ma Ngải phải không?”
Thầy Phục Linh trầm ngâm, rồi từ từ mở mắt nhìn Lưu, trả lời:
“Không!”
Lưu nhìn thẳng vào cặp mắt của ông, sửng sờ vì ông đã bị mù. Hai hốc mắt đựng con ngươi sâu thăm thẳm, trống rỗng. Lớp da bao quanh hốc mắt nhăn nheo, co rút và đỏ thắm như máu. Ông quay về hướng Lưu nói tiếp:
“Sư phụ bần tăng trước kia có lần quyết đấu với La Cát. Bần tăng cũng có dự trận đấu. Nhưng ngài đã lâm nạn, còn bần tăng bị hủy đi cặp mắt. Lúc ấy La Cát chỉ bị thương nặng. Một trăm lẻ tám con Ma Ngải của La Cát đều bị giết chết hết trong trận đánh này. La Cát trốn đi từ hồi đó tới giờ.”
Thầy Phục Linh im lặng một lúc rồi nói tiếp với vẻ khích động:
“Hình ảnh cuối cùng của cặp mắt bần tăng nhìn thấy là cảnh bốn con Ma Ngải chụp vô bụng sư phụ, moi ra tất cả lục phủ ngũ tạng của ngài. Cũng vì thế mà bần tăng bị phân tâm, nên một con Ma Ngải khác thừa cơ móc mắt bần tăng. Rất may sư phụ trước khi chết, đã xử dụng tuyệt chiêu “La Hán Phục Ma, tự cắn lưỡi, phun những giọt máu cuối cùng của đời ngài vào lũ Ma Ngải còn lại. Bởi vậy ngày hôm nay bần tăng mới còn sống sót.”
Lưu run run nói: .
“Tên La Cát hiện giờ ở Thái Lan.”
Thầy Phục Linh nhắm mắt lại, gật đầu:
“Tà ma ngoại đạo bây giờ rất thịnh hành tại Thái Lan. Không biết bấy lâu nay La Cát đang tu luyện bùa phép gì đây? Nói thực với thí chủ. một trăm lẻ tám con Ma Ngải của La Cát hồi đó toàn là những con Ma Ngải phản chủ để trở về với La Cát. Bây giờ tới lượt thí chủ nuôi Ma Ngải dùm cho La Cát đó. Thí chủ có tưởng tượng một ngày nào đó sẽ bị chính con Ma Ngải mình chích máu nuôi xé xác mình ra ăn thịt không?”
Lưu hoang mang tột cùng.
“Thưa thầy, con không dám nuôi Ma Ngải nữa. Nhưng phải làm sao bây giờ?”
Thầy Phục Linh niệm Phật:
“A Di Đà Phật. Thí chủ đã nuôi con Ma Ngải đó được bao nhiêu ngày rồi?”