VN88 VN88

Địt em đi anh mạnh nữa vào – Truyện 18+

Nói xong Thơm đứng lại, nàng ngồi bệt xuống bãi cỏ. Cam cũng ngồi xuống theo chị. Bỗng tay nàng chống phải. chỗ cỏ ươn ướt, nhờn nhờn. Cam vội rụt tay lại, tưởngmình chống tay phải bãi phân chim cò gì. Nàng đưa tay ngang mặt nhìn. Bỗng giật mình vì thấy tay mình đầy máu. Nàng thét lên:
“Trời ơi máu.”
Thơmcũngvừanhìn thấy tay Cam, nàng lại tưởngCam bi thương, vội la lên:
“Trời ơi, có người bị thương. Bớ người ta. Bớ người ta cứu người.”
Mọi người đang đi, nghe Thơm la chói lói, giật mình nháo nhác. Chung Tử chạy trở lại thực mau. ông nói lớn.
“Ai bị thươhg đó?”
Vừa nói xong, Chung Tử đã nhìn thấy Cam và Thơm ngồi lê dưới đất. Ông hốt hoảng hỏi:
“Các cô bị thương đó à?”
Thơm nhanh nhẩu trả lời:
“Dạ… dạ… chú Chung Tử ơi, con em cháu nó bị thương, tay đầy máu kìa.” ‘
Chung Từ ba chân bốn cẳng nhẩy lại chỗ Cam ngồi, nắm lấy tay nàng coi, ngạc nhiên hỏi:
“Máu ở đâu thế này?”
Cam run rẩy, nói:
“Máu… máu ở tay cháu mà.”
Chung Tử phì cười.
“Ai không biết máu ở tay cô. Nhưng mà không có vết thương nào ở tay cả.”
Cam hỏi:
“Vậy chứ máu ở đâu ra?
Chung tử lại cười sàng sặc.
“Tôi hỏi cô, cô lại hỏi tôi. Làm sao tôi biết, tôi đâu có bị thương. Vậy cô bị thương ở chỗ nào chứ?”
Cam cũng ngơ ngác, ngập ngừng nói:
“Máu… ở tay thôi. Không có chỗ nào bị thương cả.”

Nói xong, Cam chợt nhìn xuống chỗ chống tay vừa rồi. Nàng chưa kịp nói gì, Chung Tử đã buông tay Cam ra, rà tay lên chỗ cỏ đó. Máu đã dính đầy tay Chung Tử ông ta reo lên mừng rỡ:
“Có đường kiếm được con Ma Ngải rồi.”
Mọi người bu quanh còn đang ngơ ngác, Chung Tử đã nói:
“Cô Cam té xuống đây, vô tình chống tay vô những vết máu con Ma Ngủi để lại, nếu tôi đoán không lầm, chúng ta cứ lần theo những vết máu này sẽ tìm được con Ma Ngải.”
Mọi người mừng rỡ, quên cả mệt mỏi. Ai nấy hăm hở tìm kiếm những dấu máu khác. Chẳng mấy chốc, một người bạn Chung Tử reo lên:
“Đây rồi, có vết máu ở chỗ này.”
Trong khi mọi người nhào tới phía người bạn Chung Tử, Thơm nhìn Cam mĩm cười, nói:
“Con ranh con, mày làm tao hết hồn.”
Cam cũng cười hì hì, chùi tay vô cỏ.
“Ai biết đâu, thấy máu eứ tưởng mình bị thương chứ.”
“Thôi, tụi mình chạy theo bà con chứ, họ đi xa rồi kìa.”
Thơm vịn vai em đứng dậy. Cả hai chị em tất tả chạy theo mọi người. Dấu máu thực rõ ràng, ai cũng biết con Ma Ngải moi tim mấy cô gúi đem theo nên máu mới nhiễu dọc đường nhiều như vậy.

Lão đạo sĩ bị Ma Ngải đá bữa trước cười thật hỷ hả. ông vuốt hàm râu dài trắng bạc nói với sư phụ của mình.
“Sư phụ à, hôm nay đệ tử quyết trả cho bằng được cái hận bữa trướe bị con quĩ cái này làm nhục.”
Lão đạo sĩ kia cười ha hả;
“Cũng còn phải coi lại đã, con Ma Ngủi này không phải là thứ vừa đâu. Ta coi bộ chúng ta đông người thực, nhưng con quỉ cái này có lẽ sắp thành tinh rồi. Không có dễ gì khuất phục được nó đâu.”
“Thưa sư phụ, dù sao nó cũng chưa tu luyện đủ ngày tháng. Dù cho là thứ gì chăng nữa, với lực lượng của mình hiện nay, không lẽ lại không thắng được nó hay sao?”
“Không hẳn là thế. Chỉ có điều làm ta ngạc nhiên là tại sao La Cát lại thả cái giống quái vật này đi xa như vậy. Theo như Chung Tử nói, đệ tử củay ham tiền nên lén đem Ma Ngải bán. Có tin được chuyện d” xảy ra trong môn phái của La Cát không? Nhất là những con Ma Ngải này khi được thẩy ra ngoài là để cho bá tánh nuôi dùm. Tới khi nó trưởng thành, có ma tính rồi là trở về với La Cát ngay.
Như vậy ngươi nghĩ coi, có tên nào dám ăn trộm Ma Ngải đem bán được chứ. Bộ chỉ muốn sống được ba mươi sáu ngày nữa thôi hay sao?”
“Thầy nói rất đúng, như vậy có nghĩa là ông La Cát cố tình dàn cảnh cho tên đệ tử nào đó, đem con Ma Ngải này ra bán vì muốn lánh mặt, phải không sư phụ?”
“Điều đó ai lại chẳng biết là như thế. Nhưng có một điều ít ngưởi biết là khi MaNgải đang lớn lên. La Cát hằng đêm phải đọc chú, vẽ bùa hổ trợ cho sự sống của con Ma Ngải. Hơn thế nữa, chỗ yểm bùa linh để hổ trợ cho Ma Ngải không được cách xa con Ma Ngải nhiều lắm đâu.”

VN88

Viết một bình luận