VN88 VN88

Sự dâm tục của nàng Emmanuelle 2 – Truyện 18+

Emmanuelle mở to mắt nhìn đăm đăm cô bạn, không tin ở tai mình nữa. Anna Maria nhắc lại:
– Cuộc sống đời đời không quyến rũ chị sao?
– Ô! Có chứ. Tôi thích cuộc đời là vĩnh viễn! Nhưng không như kiểu Anna diễn tả. Không ở trong thứ thiên đường của Anna. Tôi không thích sống một cuộc đời tách rời khỏi trái đất này. Thứ bất tử duy nhất tôi muốn biết, là cứ sống như từ truởc tới giờ tôi sống. Không già đi. Không xấu đi. Không bao giờ chết. Sống, là đẹp biết bao: đó là phép mầu duy nhất. Trái đất đã tạo ra chúng ta như những con người sống, trái đất cũng có thể để chúng ta lạnh cứng như sỏi đá, vậy thật là buồn khi phải rời bỏ hành tinh này. Nếu chúng ta có phải chia lìa với thếgian này, thì là do cưỡng buộc, do ngoài ý muốn của chúng ta? Nhưng tại sao Anna lại muốn
xa lìa thế gian này? Tôi không chắc là nhìn thấy trái đất đẹp đẽ như chị nhìn. Mọi người lừa dối nhau, giết nhau, người ta đói, lạnh, đau ốm. Nhiều đau khổ và xấu xí hơn là vẻ đẹp và niềm vui
– Ồ! Tôi đâu có ngu đến độ không biết đến những điều đó. Chính vì thếtôi muốn tất cả mọi người cùng cố gắng hết sức, dùng hết kiến thức cùng mộng mơ để cải thiện mọi sự, chứ không phải ngồi ì ra chịu đựng rồi tự an ủi bằng cách mơ đến một thế giới khác. Những nỗ lực mà những kẻ này đã phải bỏ ra để sáng tạo ra một ông Thượng Đế rồi hì hục tuân theo luật tắc của ông này, nếu họ dùng tất cả những năng lực và cốgắng ấy để yêu trái đất, làm cho trái đất đẹp hơn, sống hạnh phúc hơn đến nỗi không còn ai muốn rời bỏ nữa, thì hẳn cuộc sống đã trở thành tết đẹp cho tất cả nhân loại rồi.

Hình như trên đời chưa bao giờ Emmanuelle lý thuyết dài đến như vậy. Đôi mắt Anna Maria như thiêu đốt nàng.
Cô gái nói:
– Nếu Emmanuelle biết tận dụng cuộc sống của mình, thì Emmanuelle sử dụng cái chết ra sao?
Emmanuelle im lặng một chút như bị ai đấm cho một cái bất ngờ. Rồi nàng kêu lên:
– A! Không dùng làm gì hết. Nhưng tại sao Anna lại quan tâm đến cái chết? Tôi nhớ ra rồi: những tín đồ Thiên Chúa giáo bao giờ cũng mơ đến cái chết.
– Đâu phải vậy! Họ chỉ muốn mang lại cho cái chết một ý nghĩa.

Emmanuelle nhún vai. Chết là một sự phi lý tối thượng, một sựbất công không thể hiểu nổi, mộtbất hạnh vô phương cứu chữa. Cái chết không có ý nghĩa gì hết. Nàng cất tiếng nói với một giọng nghẹn ngào bất ngờ, mắt long lanh nước mắt:
– Anna nên quan tâm đến cuộc sống của tôi thì hơn. Sau khi tôi chết, tôi sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy thế gian đầy mầu sắc và các vì sao, tôi không được biết những kẻ còn sống sau tôi sẽ khám phá ra những gì, biết bao vẻ đẹp có sau khi tôi chết sẽ không còn đành cho tôi hưởng nữa. Đến lúc đó thì đã quá trễ để Anna có thể quan tâm đến tôi, yêu thương tôi, biết rõ tôi hơn. Tôi, khi chết rồi, tôi hết hiện hữu, tôi không bao giờ còn thể biết tình yêu mọi người dành cho tôi, tôi chẳng còn nhìn thấy gì nghe thấy gì cảm thấy gì nữa. Tôi xin Anna đừng có đợi đến lúc tôi chết! Tôi không muốn trở thành một ké mà sau khi chết mọi người mới biết là nó biết sống, tôi không muốn mọi người biến tôi thành một huyền thoại?… Sau cái chết, không cái gì có thể an ủi được tôi, ngay cho dù có một Thượng Đế và một thế giới khác, tôi cũng không cần. Tôi không muốn đổi trái đất và cuộc sống của tôi lấy bất cứ cái gì. Do đó tôi không hề hối hận đã sống trên trái đất này. Tôi muốn ở lại nơi đây. Không ở bất cứ thế gian nào khác. ở thế gian này với loài người. Chứ không phải ở với Thượng Đế?

Emmanuelle không nhìn Anna Maria nữa mà nhln về một điểm thật xa xuyên qua cành lá. Rồi đột nhiên nàng quay lại, nhìn hẳn vào mắt cô bạn mà nói với một giọng chua chát ít khi có:
– Cái chết? Làm sao Thượng Đế của Anna biết chết là gì một khi ngài bất tử như thế. Những người đã chết rồi cũng vậy, bởi vì họ không còn biết gì nữa. Chỉ chúng ta, những người đang sống đây, mới biết cái chết là gì thôi.
Emmanuelle than với Mario qua điện thoại chiều hôm đó:
– Tôi chán cái cô em họ của anh quá. Tôi đâu có muốn phí thời gian vào việc đàm luận về thần học.
– Đồng ý. Quả là cô có nhiều việc lý thú hơn để làm rồi.
– Cô em họ anh chỉ quan tâm đến những gì sau khi chúng ta chết.
– Sao cô không nhắc nó câu sau của Goethe: tinh thần thực tại là lý tưởng đích thực.
– Chính anh phải nói chứ. Tại sao anh trút tất cả những bài giảng thuyết của anh vào tôi mà không dành một chút nào cho cô em vậy?
Thế cô quên rằng việc cứu rỗi Anna Maria cũng là bổn phận của cô sao?
-Anh muốn tôi làm thếnào bây giờ? Tôi chưa bao giờ tán một nữ tu giòng Thánh Mẫu cả.
– Như vậy càng hấp dẫn chứ có sao.
– Không có tôi nghe. Tôi là một cô gái giản dị. Tôi thích cái gì dễ dàng.
– Nhưng cô cũng yêu Anna Maria phải không?
Emmanuelle không trả lời. Thành thực ra, nàng chưa biết rõ ra sao. Nàng thở dài một tiếng nhẹ không truyền qua được điện thoại.
– Tên của cô ta…
– Tôi chẳng giới thiệu đủ rồi sao?
– Rồi. Nhưng chính vì thế mà tôi tò mò. Họ của cô ta có vẻ là họ của anh nhưng đọc theo ngôn ngữ slave. Cô ấy có phải là người ý không?
-Đúng là người ý. Các cụ tổ của tôi quậy tùm lum bất kể biên giới…
– Vậy hả?
– Cô nên tìm cách giải trí đi. Tìm một chỗ nào đó mà quậy cho vui.
– Tôi đã thử tối hôm qua.
Kể lại cho tôi nghe đi.
Emmanuelle kể lại chuyện ba người đi coi vũ khỏa thân Tầu:
– Sau màn trình diễn giáo đầu, một cô khá xấu biểu diễn nhiều trò phức tạp. Cô ta đút vào âm hộ một trái trứng luộc và lấy ra trứng xắt thành từng lát. Rồi một trái chuối nữa cũng vậy. Sau đó cô kẹp một điếu xì gà cháy sẵn vào đó, hút vô rồi thở khói ra hình tròn hẳn hoi. Sau cùng cô kẹp một bút lông vào âm hộ và viết trên lụa một hàng chữ Tàu từ trên xuống dưới đàng hoàng.
Mario nói:
– Cũng thường thôi. ở Roma cũng có biểu diễn những trò như thế.
– Sau đó một chàng ấn Độ xuất hiện. với một dương vật vĩ đại Hắn móc tùm lum những đồ lláng vào đó mà vẫn cứ dựng đứng được như thường.
– Đàn ông nào khỏe mạnh đều có thể làm vậy. Nhưng sau đó ông ấn Độ thưởng cho dương vật ông cái gì?
– Tôi không biết: hắn lại nhét dương vật vào khố như cũ.
– Đáng nghi quá. Dám vật đó của hắn bằng nhựa đó cô. Rồi sao nữa?
– Một cô gái xuất hiện quấn voan trong suết. Ba đứa tôi sững sờ vì cô ta đẹp quá. Cô lấy từ trong rổ ra một con rắn dài hai thước, vẩy mầu ngà, cũng đẹp như cô chủ. Loài rắn trắng này ở ấn Độ cả thếkỷ mới kiếm ra được một con. Cô gái nhẩy với con rắn, quấn nó vào tay vào cổ và lưng, rồi cởi quần áo dần dần. Con rắn chui vào giữa hai vú, quấn lấy vú, thè lưỡi ra gẩy gẩy vào đầu vú. Sau đó nó bò lên hôn cô chủ vào mắt, vào miệng: cô gái có vê mê con rắn đến độ tôi phải ghen lên được. Cô gái đưa đầu con rắn vào miệng mút, thật lâu, đôi mắt nhắm nghiền. Cứ nhưlà bú rắn không bằng. Sau đó cô cởi tấm voan sau cùng quấn ngang hông.
Con rắn ngay lập tức tụt xuống, leo ngược hai chân, rúc vào âm hộ cô gái. Nó thè cái lưỡi chẻ ra đánh liên tiếp vào mòng đóc cô chủ, nhanh như cánh quạt phi cơ vậy. Cô chủ rên lên vì sướng. Một người phụ mang nệm gối trải ra sàn để cô nằm ngửa ra, dạng hai chân truởc mặt chúng tôi: tôi trông thấy thật rõ hai bờ mép hồng, xinh như một con sò vậy.
– Còn con rắn?
– Nó chui vào trong cô: nó dùng cái đầu nhưmột dương vật, chui tọt hẳn vào trong: tôi tự hỏi làm sao nó thở được đây.
– Nó chỉ đút mỗi cái đầu vô thôi chứ.

VN88

Viết một bình luận