VN88 VN88

Sự dâm tục của nàng Emmanuelle 2 – Truyện 18+

Con thuyền chở hai người lướt đi không tiếng động theo mái chèo của người chèo trên dòng sông có màu như ruộng lúa, đẫm nước mưa. Emmanuelle thò tay quậy những trái dừa, những bè rau xanh đỏ đang trôi theo dòng nước. Nước mấp mé mạn thuyền làm nàng tin chắc rằng mình sẽ có phen té lăn tòm~xuống nư~ớc trước khi thuyền tới bến. Dòng sông đông người bơi lội. Những đứa con trai trần như nhộng bơi tới níu lấy mũi thuyền, mặc kệ người chèo la hét vì sợ thuyền lật. Lũ trẻ vẫn tỉnh bơ. Một đứa trượt theo sườn chiếc thuyền, giơ một tay về phía nàng. Nó định xin cái gì vậy? Nhưng vừa tự hỏi xong nàng đã biết ngay câu trả lời, cậu bé luồn tay dưới váy sờ lên chỗ kín của nàng, rồi hét lên một tiếng đắc thắng, buông tay lăn xuống nước.

Emmanuelle lúi húi tát nước mới tràn vào, tiên liệu.
– Cái điệu này thì phải đắm thuyền có hai lần mới tới nơi.

Mervée trả lời hi vọng là không vì lật thuyền sẽ làm hư hết hành lý. Emmanuelle nhớ ra quả thực Mervée có mang theo một cái túi đựng thứ y phục cô sẽ mặc khi làm lễ cúng dường cho các tăng sĩ. Viễn ảnh buổi lễ này làm nàng tò mò thích thú hơn là lo lắng, mấy ông tăng sĩ thánh thiện này có âm mưu gì khác ngoài chuyện hưởng thụ thân xác một cô gái đâu? Tất cả nghi lễ rình rang này nọ cũng chẳng che dấu được sự thực hiển nhiên ấy. Nếu quần áo ướt hết, nàng chẳng ngượng ngùng gì mà không trình diện mọi người trong chùa trong thứ y phục của bà Eve. Nàng đã nhận trao phó thân mình cho Mervée, nàng sẽ đi đến cùng những gì đang chờ đợi. Thêm một kinh nghiệm mới đâu có chết chóc gì sau đêm ở dinh thự Maligâth và những ngày chung sống với Ariane.

Cầu tầu cũng có cấu trúc và hoa văn nhưngôi chùa phía sau. Đó là một công trình kiến trúc rất cổ xưa, gồm nhiều lớp nhà ngăn cách nhau bằng những khoảng vườn xanh. Tòa nhà lớn nhất hẳn có một tượng Phật to bự mà hình dáng thì Emmanuelle đã quá quen thuộc kể từkhi tới Bangkok cách đây sáu tuần, khỏi cần vào tận nơi coi cũng biết.

Tòa stupa ở chính giữa chùa làm nàng chú ý hơn. Hình dáng như là một cái bát úp xấp, kiến trúc này khá lớn và có những nét cong duyên dáng. Đỉnh tháp phóng lên trời cao như một mũi tên, lợp một thứ ngói tráng men có màu như da thịt dưới ánh sáng buổi chiều dịu dàng đến độ làm nàng cởi giày chạy băng trên cỏ đến gần đưa hai tay vuốt ve cái vỏ ngoài ấm áp của công trình như ngủ im, đóng kín mít, không thể hiểu được và cũng không có ý nghĩa gì dưới bầu trời này.

Một tăng sĩ trẻ lãng đãng lại gần Mervée. Emmanuelle tiến lại. Tăng sĩ trẻ ra dấu cho hai người đi theo, dẫn vào một tòa nhà chữ nhật mái dầy rêu tường quét vôi trắng chỉ có mỗi một cửa ra vào dầy cộp mở ra đóng vào kêu cót két. Những ngọn nến tỏa ra một mùi hương ngọt soi sáng bên trong. Đồ đạc chỉ có vài cái tủ gỗ, vài cái chiếu và một vài chiếc bàn thấp trên c6 bầy những cây kiểng nhỏ ở trong một góc là một con chim bằng gỗ đỏ mắt nạm đá, chân nhưloài hạc nhưng có vú nhưđàn bà bày trong một tủ kính. Emmanuelle đứng sững trước con chim này, ngạc nhiên không thốt ra được tiếng nào.

Nhà tu trẻ ngồi xuống, lấy quạt quạt. Một cậu bé mang khay trà vào, rót ra mờí trong những cái ly nhỏ đến mức vô lý, phải uống nhiều ly liên tiếp mới đã khát. Trà nóng bỏng cả miệng. Nhưng sau tuần trả, mộtmùi hương hoa nhài đọng lại trong cổ. Emmanuelle liếm môi, một thứ mật ngọt như vậy có hợp với cuộc sống từbỏ trần gian của tăng sĩ không? nàng tự hỏi như vậy. Nhưng nàng chẳng hiện diện ở đây như một thứ mật ngọt trần gian cho những tu sĩ diệt dục này sao!

Sau khi đặt ly xuống nhà tu trê mới hạ cố nói một câu ngắn, ngắnvà nhỏ đến nỗi Emmanuelle hầu như không nghe rõ. Nhưng Mervée đã hiểu và trả lời. Bằng tiếng Thái. Sao cái cô này biết nhiều thứ vậy? Biết nhiều ngôn ngữ hơn cả đàn ông. Emmanuelle đoán cô đang khoe những ưu điểm của nàng. Tăng giá lên đi! Nhà tu có vẻ như ít chú ý tới nội vụ đang thảo luận. Ông ta không thèm nhìn đến vật đang đem trả giá là Emmanuelle nữa. Cái lão này khôn ghê, mong Mervée đừng để lão bắt chẹt. Đáng tiếc là nàng lại không tham dự được vào cuộc mặc cả này! Thôi, phải ráng mà học tiếng Thái, kẻo hụt mất nhiều vui thú ở ái xứ sở này.

Nhưng rất nhanh nhà tu trẻ đã chấm dứt thảo luận, đứng dậy đi ra, khép cửa lại. Mùi hương tỏa ra từ những ngọn nến bự làm Emmanuelle ngây ngất. Nàng cũng muốn ra ngoài hành lang, nhưng Mervée hẳn biết rõ lề thói nơi đây, đã đưa ra một đề nghị khác.
– Chị để tôi thay đồ cho.
Mervée tháo áo nàng ra, mở cái túi mang theo lấy ra một dải lụa trắng rộng và dài, khéo léo quấn quanh người Emmanuelle. Nàng sợ chỉ cần bước đi là làn lụa sẽ tụt ra rơi lả tả xuống đất, nhưng dám đó là điều mọi người ở đây mong chờ. Vả lại nàng không có gì để phàn nàn vì quấn lụa kiểu này trông lả lướt lắm. Nàng muốn soi người vào làn kính tủ con chim lạ, nhưng ánh nến mập mờ quá. Mervée nói:
– Chúng ta đi thôi…
Emmanuelle hít thở khoan khoái khi ra ngoài trời. Ánh sáng mặt trời làm nàng hấp him đôi mắt.

Hai người đi vào một hành lang. Mervée coi bộ biết rõ nơi phải đến, cô ta đếm sốcác cửa đi qua. Đến cửa thứ mười một Mervée ngừng lại, bảo.
– Vào đi
Mervée ở lại bên ngoài. Vào phòng, Emmanuelle gặp lại nhà tu trẻ. Ông ta chỉ cho nàng một cái chiếu trên có đặt mộtcái gối hình lục lăng, dặn dò bằng một giọng điềm đạm.
– Cô hãy ngồi xuống đây và đợi nghe.
Rồi nhà tu đi ra. Emmanuelle nghe lời ngồi xuống chiếu theo kiểu phụ nữThái thường dùng khi đi vào triều kiến nhà vua hay đi lễ chùa.

Căn phòng không có cửa sổ và rất mát mễ. Không khí phảng phất một mùi nhựa. Chắc từ những gỗ làm tường chăng? Nàng không nhìn thấy tường vì một ngọn đèn dầu nhỏ xíu chỉ soi sáng đúng khoảng nàng đang ngồi. Tuy thế nàng cũng biết chắc phòng này rất nhỏ. Không thấy có đồ đạc nào. Nhưng rồi khi quen mắt nàng cũng nhìn thấy vách tường gần ngọn đèn. Nhìn hoài nàng cũng lờ mờ nhận ra phía đó có một cái cửa nhỏ và thấp hơn cửa ra vào. Đang nhìn thì cửa ấy mở ra, thật chậm chạp, không một tiếng động. Tim Emmanuelle bắt đầu đập loạn xạ. Nàng co rúm người lại trên chiếu. Khi cánh cửa đã mở ra hết, một cái gì hay một ai đó thổi phụt tắtngọn đèn. Sau đó là bóng tối toàn diện.

Emmanuelle rên lên một tiếng. Nàng ráng giữ khỏi khóc vì sợ hãi…

Nàng cảmthấy sựhiện diện của mộtkẻ khác. Chắc chắn không phải là nhà tu trẻ rồi. Nếu là ông ta thì đâu cần phải tắt đèn. Nàng ao ước ông sớm trở lại đây biết bao! Cái bóng người mới xuất hiện dấu mặt dấu hình ấy sẽ làm gì nàng đây?

Nàng căng thẳng đến nỗi khi có một bàn tay chạm đến, nàng đã kêu lên một tiếng. Nhưng rồi sau đó nàng bình tĩnh lại ngay, thở ra nhẹ nhõm. Nàng mỉm cười thái độ hoảng hốt vừa qua của mình. Nhưng tiếng kêu ấy hẳn cũng làm kinh động người khách lạ vì hắn như lùi ra xa. Nàng tự trách mình cưxửkhông ra sao cả, dám làm hắn biến luôn kệ nàng ngồi trơ ra đấy lắm. Mervée hẳn sẽ chê cười nàng. Và nàng thì mất toi cả một ngày chẳng làm nên cơm cháo gì.

Nhưng nghĩ cho cùng, thái độ hoảng sợ của nàng cũng hợp với vai trò phải đóng lắm. Hơn nữa mọi người tạo ra thứ bóng tối này đâu phải để hù dọa nàng đâu, mà cốt để cho vị tu sĩ khỏi xấu hổ. Đây là một kẻ phạm tội dâm dục, phải che dấu. Trong khi lương tâm nàng thanh thản. Như vậy nàng mới là kẻ ở thế thượng phong. ý thức như thế rồi, nàng không còn sợ hãi nữa, bắt đầu nghĩ tới chuyện chọc ghẹo ông sư, cái ông này tin nàng còn trinh phải không? Ông nhầm rồi ông ơi. Nàng ráng nén một tiếng cười.

Nàng đưa tay ra phía truởc sờ soạng, và chạm một cái gì đó một vạt áo loại rẻ tiền trơn nhẵn. Nhưng ngón tay nàng phân biệt được đó là một áo tăng sĩ thông thường rồi sờ thấy một bên vai trần. Tới rồi. Thịt săn cứng, da như một phiến đá khô. Chắc chắn tăng sĩ này gầy, rất mạnh nhưng không còn trẻ nữa.

Một bàn tay cương quyết nắm lấy tay Emmanuelle giữ chặt, không cho sờ mó lung tung nữa. Nàng mỉm cười, đàn bà không được sờ đến thân thể của một tăng sĩ thượng thừa sangha, nhưng nếu quả thực mọi sự đúng là vậy, thì nàng hiện diện ở đây để làm cái gì? Nàng không khoái chơi cái trò đạo đức giả chút nào. Nàng tìm cách gỡ tay ra. Trong khi vùng vẫy, thân thể nàng áp sát lại tăng sĩ. Nàng chợt có một ý kiến, cởi hết quần áo ông này ra.

Tăng sĩ lớn tuổi để kệ nàng muốn làm gì thì làm và vèo một cái tấm lụa quấn đã rời khỏi nàng. Nhưng cà sa của tu sĩ không dễ tháo, nàng không ngại dùng móng tay và răng để tháo nút cột. Sau cùng mọi sựcũng xong xuôi, nàng bằng lòng nằm trên thân thể trần truồng của người đàn ông, nàng cảm thấy dương vật cứng như sắt ép dưới bụng nàng. Những ngón tay xương xẩu của nhà tu rẽ mái tóc nàng, xiết chặt iấy thái dương làm nàng đau, nhưng mà là một thứ đau thích thú. Nàng vuốt ve dọc theo lưng ông, cào hai bên mông. Ngay lập tức thân thể đàn ông cong lên và dương vật dựng lên hơn nữa, đầu của nó vươn dến rốn nàng. Emmanuelle uốn éo thân thể cho cả hai tăng thêm thèm muốn. Hai bàn tay vô hình tiến từ khe mông nàng lên vai, ấn đầu nàng lui xuống thấp. Nàng tuântheo và chưachimiệng nàng đã tiếp nhận một qui đầu nóng bỏng.

Nàng chấp nhận cho ông sử dụng miệng nàng, nhưng nhất định không tiếp tay, nàng không muốn phí phạm tài năng mình và cũng chẳng muốn tiếp nhận tinh khí trên lưỡi.

Nhà sư cũng cảm thấy thế nên thất vọng đẩy nàng ra. Trước khi kịp nhạn ra sự kiện ấy có ý nghĩa gì thì nàng đã bị ông ta nhấc bổng lên bắt nằm nghiêng một bên, đầu cúi gập xuống tận ngực – không biết để làm cái gì đây, nàng tự hỏi. Ông gấp hai chân nàng lại bắt co lên tận mặt, tư thể của thai nhi. Bây giờ dương vật cứng như xương bắt đầu tìm cách mở đường vào cửa hậu của nàng.

Nhờ có nước bọt nàng ban nẫy nên dương vậtcũng tương đối dễ tiến vào, nhưng nàng phải cố gắng ghê lắm mới không thốt lên những tiếng rên rỉ. Chỗ đó của nàng nhỏ lắm, đau quá chừng là đau!

VN88

Viết một bình luận