VN88 VN88

Sự dâm tục của nàng Emmanuelle 2 – Truyện 18+

Emmanuelle lộ một vẻ ngạc nhiên thành thực.
– Tôi ghét ngồi làm mẫu lắm!
– Thì cứ ngồi thoải mái đi. Nào bây giờ hãy kể cho tôi nghe những chuyện ghê khiếp trong những ngày chị ẩn trú ở nhà Ariane.
– Anna quan tâm đến những chuyện đó hả?
– Không, nhưng mà tại sao lại không tìm hiểu nhỉ?
Những điều đó giúp tôi hiểu rõ chị hơn.
– Để mà vẽ đôi mắt tôi?
– Biết đâu đấy?
Emmanuelle thởhắtra,khônglấygì làmhàohứng. Nàng tìm một điều gì thật hỗn hào để nói ra. Rồi.
– Những ngày này thật chẳng ra cái đếch gì hết. Ngồi ì ra đó cho người ta vẽ bôi bác.
Không hề tức giận, AnnanhìnEmmanuelle như vẻ muốn hỏi; tại sao lại những ngày này? Emmanuelle chỉ đợi có thế là lên tiếng kể.
– Kể từ hôm qua là tôi bỉết chắc chưa có bầu.
Tưởng Anna có một phản đối ngấm ngầm nào đó, Emmanuelle nói thẳng vào vấn đề:
– Trong bốn ngày ấy tôi cứ tưởng tôi có bầu rồi chứ.
Nhưng hóa ra chỉ thấy trễ, chắc vì thay đổi khí hậu.
– Chị không xứng đáng được hưởng một may mắn như vậy
– May mắn? Tại sao vậy? Tôi thấy có bầu là được lắm chứ sao.
– Dù không biết có bầu với ai?
– Chính vậy tôi mới thú chứ.
Emmanuelle cố nén cười. Chắc chắn Anna cho nàng là hết thuốc chữa rồi. Emmanuelle mơ màng nói tiếp.
– Nếu có bầu, tha hồ tôi đoán tới đoán lui xem ai là cha đứa nhỏ.
Nàng đưa ngón tay ra làmbộ tính nhẩm ngày tháng, lưỡi thè ra liếm môi.

Anna tránh không để bạn lôi kéo vào những đề tài khó ăn khó nói. Cô cặm cụi vẽ, quét những đường xám và đen lên vải, phác thảo một khung cảnh nhức nhối. Thấy Anna không chú ý đến những điều mình nói, Emmanuelle hỏi.
– Tôi coi những gì Anna vẽ được không?
– Chưa. Tôi chưa vẽ ra cái gì hết. Đừng có quan tâm tới những gì tôi làm cho đến khi vẽ xong.
– Thế bao giờ mới xong?
Không có gì phải vội vã; vả lại chị quên rằng chị vừa nói sẽ chẳng làm ăn gì đựợc trong bốn hay năm ngày sao?
Emmanuelle đính chính.
– Thiếu gì chuyện khác có thể làm được.
Anna dư biết “nhl~g chuyện khác” của bạn chắc chắn là phải liên quan xa gần với tình dục nên không buồn hỏi chi tiết. Chỉ nhận xét.
– Chính vì thế mà Ariane mang trả chị lại cho ông chồng phải không? Thế bộ Ariane không yêu chị nữa sao?
Emmanuelle nhún vai bực dọc:
– Chị không hiểu vấn đề. Chỉ vì tôi muơn gặp lại anh Jean thôi. Tôi nhớ anh ấy.
– Chị vẫn có thể mời anh Jean lại nhà vợ chồng Ariane dùng trà được mà.
– Thì chính tôi đã làm như vậy?
– Thế anh Jean phản ứng sao?
– Anh vui như tết. Bốn đứa bọn tôi cười đùa như điên. Sau cùng bọn tôi ăn bánh với nhau.
– Không trục trặc nào khác?
– Sau đó tôi và anh Jean ra về, vui vẻ nhưmột cặp tình nhân.
– Tội nghiệp Ariane chưa!
– Tại sao vậy? Tôi sẽ gặp lại Ariane mà.
– Còn ông chồng của Ariane thì chị tính sao?
– Ồ, có gì phiền đâu. Bất cứ lúc nào anh ấy muốn ngủ với tôi chả được.
Lần này sự im lặng của Anna biểu lộ chê bai hẳn hoi.
– Thế anh Jean không nói gì về việc chị bỏ nhà mất tích trong bấy nhiêu hôm sao?
– Anh Jean bằng lòng khi biết tôi vui sướng. Anh nói với tôi như vậy.
– Thế còn chị? Bỏ anh Jean cô đơn ở nhà không làm chị mất vui sao?
– Anh ấy đâu cô đơn; tôi luôn luôn nghĩ đến anh.
Emmanuelle đột nhiên cau có:
– Thôi, đừng có phóng đại nữa. Tôi đâu có “bỏ rơi” anh Jean lâu đâu. Anh mới từ Yam Hee trở về được có bốn ngày. Nhưvậy anh mới sống hai đêm không có tôi chứ mấy.
– Chị sẽ nói sao nếu anh Jean sống hai đêm ấy với một trong các bạn gái của chị?
Emmanuelle mở to mắt, thành thực ngạc nhiên vì một câu hỏi vô lý đến như thế. .
Tôi thích mọi sự là vậy chứ? Tôi thích thế. Nếu mà tôi quen Mervée thân hơn…

VN88

Viết một bình luận