– Không. Cả một khúc mình nữa. Bọn tôi thấy rõ mình nó rung lên từ trên xuống dưới. Có lẽ nó liếm tiếp bên trong với cái lưỡi rung động thường xuyên ấy.
– Nó có to không?
– To nhưcủa đàn ông vậy. Gần bằng cổ tay tôi, nhưng đầu lại thuôn nhọn nên nó rúc vào chỗ đó dễ lắm.
– Sau đó xẩy ra cái gì?
– Cô gái cầm lấy thân con rắn trắng mà kéo cho đến khi đầu nó tuột ra ngoài, rồi sau đó lại đút nó vô, không biết là bao nhiêu lần nữa. Cô ta sướng liên tiếp nhiều trận, thân hình quằn quại trên đống nệm gối như một con rắn vậy. Cô thở hổn hển và kêu lên. Chắc cô cũng vậy chứ gì?
– A! Tôi cũng muốn có một con rắn say mê tôi như vậy
– Để rồi tôi kiếm cho cô một con.
– Cô gái sau khi kéo con rắn ra, cô quấn nó vào cánh tay.
– Rồi đi vào trong hả?
– Vâng. AnhJeanbảo rấtnhiều đàn ôngtheo vào phòng cô mỗi tối sau khi trình diễn.
– Đáng lẽ cô cũng nên làm như vậy.
– Tôi cũng muốn chứ. Nhưag tôi ngán cái cảnh xếp hàng với một lũ đàn ông trước cửa phòng cô ta.
– Uổng quá. Đáng lẽ cô cỏ một thí nghiệm hấp dẫn rồi.
– Không sao vì tôi bù lại trong mơ!
– Cô làm gì?
– Như thường lệ. Đáng tiếc tôi chỉ có mấy ngón tay thôi chứ không có rắn!
– Bây giờ cô chắc hết thèm muốn cô gái rắn ấy chứ?
– Không đâu! Thèm hơn là khác.
– Thèm vì có con rắn?
– Không. Thèm điều khác: một thứthèm muốn tôi chưa từng cảm thấy bao giờ.
– Thèm muốn cái…?
– Thèm làm tình với một cô gái mà tôi trả tiền thuê hẳn hoi.
Mario suy nghĩ vài giây:
– Bây giờ tôi hỏi thật cô điều này: cô đang thèm muốn Anna Maria hay là cô gái rắn?
– Cô gái rắn?
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói thêm:
– Tôi chắc chắn là Anna Maria hắn không biết làm gì với một con rắn.
Mario có vẻ suy nghĩ vì anh không trả lời ngay. Emmanuelle hỏi:
– Anh có tìm cho tôi một cô gái như thế không?
Tôi đã hứa với cô rồi mà. .
– Rắn trắng chứ?
Có đủ vẩy mềm như một làn môi.
– Nó biết làm tình với tôi cht~
– Cô cứ yên trí: tôi sẽ đích thân giáo dục nó.
Emmanuelle phá lên cười vì những lời lẽ trẻ con giữa hai người. Mario khẩn khoản:
– Cô kể tiếp đi chứ.
– Các cô vũ công lại trở lại sân khấu. Còn chúng tôi, chúng tôi ra về.
– Sao mọi người chưa chi đã chán vậy?
Emmanuelle thở dài.
– Đâu còn gì mới để coi nữa đâu. .
– Cô còn có cách tự mình trình diễn lấy một màn.
– Nhưng không thành công đâu, anh Mario.
Emmanuelle kể lại cho Mario nghe nàng đã đột nhiên thèm muốn Christopher, đã xinphépJeanvà đượcôngchồng đồng ý cho phép.
– Chắc anh bằng lòng về tôi lắm phải không?
Mario tán đồng. Đối với anh một màn làm tình với bạn chồng là một bước tiến trọng đại không những cho Emmanuelle mà còn cho cả loài người kể từ khi hắn biết đi bằng hai chân. Nhưng đêm làm tình với Christopher có làm nàng hài lòng không?
Nhưng Emmanuelle thú thật với một giọng không hối tiếc gì cả:
– Nhưng vụ làm tình ấy không xẩy ra.
– Tại sao vậy?
– Khi về đến nhà thì tôi lại hết hứng. Tôi buồn ngủ.