Không thèm nói một tiếng, nàng tiến đến gần một chiếc đèn thấp; ánh sáng dù yếu cũng đủ làm hiện rõ đôi chân, làm như vải áo bằng thủy tinh. Nhưng dù vậy Mario cũng có vẻ chưa hài lòng. Emmanuelle mỉm cười, đưa đùi ra phía trước: chiếc áo tự động mở ra từ thắt lưng đến tận đất. Với kiểu áo này, khi nàng nhẩy, nàng sẽ lần lượt hở hết đùi này đến đùi kia. Mọi người có thể sờ soạng thân thể nàng dễ dàng. Phần hạ bộ đen thẫm hầu như sẵn sàng phơi bầy ra bất cứ lúc nào.
– Nhìn này?
Trên phần tam giác đen thẫm có mộtchuỗi ngọc trai nhỏ xíu phải mất cả bốn tiếng đồng hồ Emmanuelle mới đính xong ngọc trai vào nơi đó. Mario tán dương.
– Chưa bao gờ tôi thấy một nữ trang nào cao quí hơn thế.
– Còn lỗ khoét của tay áo nữa!
Khoảng trống tay áo hình tròn đã được mở rộng dưới nách trái đến tận háng. Nếu có ai quan sát Emmanuelle lúc nàng giơ tay lên hay cúi người về phía trước, có thể thấy được một bên vú trái. Những đàn ông ôm nàng nhẩy rất dễ dàng thọc tay qua khoảng để hở rộng rãi như vậy.
Mario ngạc nhiên khi Emmanuelle lại có những bộ quần ‘to như thế, phải chăng nàng đã mua sắm thêm trong hai ngày gần đây? Chắc cô thợ may của nàng đã phải vất vả ghê lắm. Mario không biết chi nhiều về y phục phụ nữ nên anh đâu biết rằng thứ vải mousseline nàng đang mặc phải đi với một lần lót mầu sậm hơn. Emmanuelle đã để nguyên thứ đồ lót ấy trong tủ bởi vì đối với Mario, tất cả những y phục nào không làm nổi bật vẻ đẹp trần truồng của phụ nữ, đều đáng mang ra đốt hết.
– Hôm nào rảnh anh phải duyệt lại tủ y’phục của tôi. Những gì anh không thích, tôi cho anh đốt hết.
Mario hứa một cách nghiêm cẩn.
– Chắc chắn là tôi sẽ làm như thế!
*
* *
Maligâth là một dinh thự gồm nhiều tòa nhà bằng đá hoa ngăn cách với nhau bằng những khu vườn có bồn nước, những ngọn đèn lồng dọc theo các lối đi tỏa ra dưới ánh trăng một thứ ánh sáng lạnh và thần bí. Mọi người đi đến các thềm hiên cao bằng những con đường hai bên trồng hoa dâm bụt và có những hàng cột trắng chạy dọc những bờ cỏ cắt xén cẩn thận, nhưng sân cỏ đó rộng đến độ ngăn cách hẳn được với những tiếng ồn của thành phốbên ngoài. Mọi người chỉ còn nghe thấy tiếng những tia nước phun lên rơi xuống và những âm thanh trầm như thì thào của các tiếng nói.
Một mùi hương nồng của các cây sơn chi khổng lồ trồng trong các chậu sứ Tầu đập mạnh vào khứu giác các quan khách khi họ bước vào trong dinh thự. Mộtdẫy đèn nhỏ mầu đỏ viền các hành lang hướng dẫn khách mới đến tiến vào những căn phòng không có một ai. Chủ nhân không hiện diện để đón khách. Chắc khách
khứa tụ họp ở một chỗ nào đó, và Mario cùng Emmanuelle tự hỏi mình có lạc đường không trong thứ lãnh địa của nước phun và bóng tối này? Hay là họ đến quá sớm?
Emmanuelle thì thào.
– Những ai được mời?
Mario trả lời:
– Thành phần đẹp và trí thức nhất của Bangkok. Muốn được mời đến đây, phải thật thông minh và thật đẹp.
– Anh có chắc chúng ta thuộc thành phần đó không?
Mario mỉm cười.
Emmanuelle băn khoăn tự hỏi không biết ông chủ lâu đài này là người thế nào. Chắc chắn là dân quyền thế rồi. Nhưng cũng khó tính khó nết chứ không phải không. Dám còn đồi trụy, lệch lạc nữa. Mình thật có điên không khi lao mình vào cái cõi xa lạ này? Mình có biết chắc cái gì sẽ xảy đến không? Cái ông hoàng thân này cùng đồng bạn có chịu trả nàng lại cho Jean không?
Đi sâu vào trong rồi Emmanuelle vẫn còn muốn bỏ về. Chưa thấy ai xuất hiện nhìn nàng, khuôn viên vắng lặng, không có tới một người đứng gác nữa. Nhưng còn có Mario. Anh sẽ nghĩ gì nếu nàng nhát sợ bỏ ra về lúc này?
Nàng đi theo Mario như trong một giấc mơ. Nàng thật đã dại dột, chắc chắn là vậy rồi: đáng lẽ nàng phải có đủ can đảm ra thoát khỏi sự kiềm tỏa của anh.
Nàng nhìn thấy những cửa sổ tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ Những âm thanh thoát ra là tiếng cười hay tiếng kêu đây? Tất cả các cửa đều đóng kín và không một bóng người bên ngoài khi hai người đi băng qua một thềm hiên cao. Giá được nằm dài ra đây thì thích quá vì khí đêm ấm và ẩm.
– Anh Mario!
Nàng gọi quá nhỏ không chắc anh đã nghe thấy tiếng. Hai người bước vào một căn phòng nhỏ. Ba đàn ông và một phụ nữ đang ngồi sát cạnh nhau trên một ghế trường kỷ. Nàng thấy nhẹ người khi thấy không phải đương đầu với một đám đông đầy dục vọng, điều mà nàng đã âm thầm sợ hãi khi mới bước chân vào dinh thự này. Người phụ nữ rất trẻ. Vẻ mặt nghiêm trang, đôi mắt sâu đen rất dài xếch lên phía thái dương. Tóc cô búi lên theo kiểu Ai Cập cổ thời. Một chiếc robe đen dài bó sát làm nổi bật thân hình mảnh mai. Trang phục của cô nghiêmtrang làmEmmanuelle chợt nhớ ra lối ăn mặc quá hớ hênh của mình. Dám Mario lại lừa bịp nàng chuyến nữa? Mario nói một câu bằng tiếng Thái. Cô gái không cười trả lời. Chắc là Mario hỏi thăm điều gì vì sau đó anh cương quyết kéo Emmanuelle ra khỏi phòng.
Nàng than thở:
– Bây giờ chúng ta đi đâu vậy? Cô gái ấy là ai? Sao nàng trẻ quá như vậy mà đã đến nơi đây?
– Buổi dạ tiệc đêm nay cết để mừng cô ta đấy. Cô là con gái duy nhất của hoàng thân chủ nhân. Hôm nay là sinh nhật cô mười lăm tuổi.
Trước khi Emmanuelle chưa kịp hết ngạc nhiên, hai người đã tiến vào một căn phòng rộng hơn nhưng ánh sáng lờ mờ có vài cặp đang khiêu vũ, nhưng không một ai buồn ngó hai người mới tới. Một cô hầu mang khay lại trên đựng những ly cocktail trái cây dịu ngọt nhưng pha rất đậm rượu. Cô hầu gái người Thái chỉ quấn một sà rông ngắn quanh hông để hở cả rốn lẫn phần trên đùi. Emmanuelle ném một cái nhìn thưởng thức đôi chân sơn dương và cặp vú trái lê của cô gái.
Emmanuelle nói đùa để tự trấn an:
– Chắc đây là những ly rượu thuốc làm cho con người yêu chết bỏ?
Mario trả lời:
– Chắc chắn là vậy. Vả lại tất cả đồ ăn thức uống ở châu á đều có tính cách khích dâm hết.
Phòng thiếu ánh sáng quá. Nàng thì thầm:
– Cầu mong Mario đừng để nàng ờ ìại đây một mình. Một người đàn ông tiến lại, chắc là quen Mario vì anh giới thiệu hắn với nàng. Nhưng nàng quên phăng ngay tên hắn ta. Hắn lễ độ cúi người mời nàng khiêu vũ. Nàng miễn cưỡng nghe theo, một tay giữ chặt mép gấu váy.