Người đàn ông mới ngừng dưới một ngọn đèn và quan sát kỹ nàng với một vẻ hài lòng. Hắn thở dài:
– Tôi đã đi kiếm cô cả giờ đồng hồ tối nay.
Emmanuelle ngạc nhiên.
– Tôi hả, kiếm riêng tôi hả? Nơi đây đâu thiếu những phụ nữ xinh đẹp!
– Có thể là thế. Nhưng tôi đến dự dạ vũ tối nay chỉ vì
cô thôi.
– A! Chắc tại anh Mario loan báo rồi? ‘
Người đàn ông gật đầu:
– Cô không giống bất cứ phụ nữ nào khác.
– Tôi có gì khác họ?
– Tôi hầu như không tin nổi cô sẽ tới đây và tôi có cơ
may nhìn thân thể cô xuyên qua chiếc áo mỏng này.
Emmanuelle đột nhiên chán những lời tán tỉnh vòng vo.
Nàng buông một nhận xét:
– Đến bể bơi mỗi buổi sáng, anhcòn thấy tôi trần truồng hơn nhiều.
Nàng đưa mắt kiếm một người nào khác bớt chán hơn cái anh chàng này. Không biết Mario biến đâu rồi? Anh thật là cái đồ tồi khi bỏ rơi nàng giữa cái đám đàn ông ngớ ngẩn này!
*
* *
Nàng bỏ đi, tiến thẳng về phía tnlớc. Nàng gặp một nhóm người đi đứng lãng đãng trong các hành lang, vé đầy chán chường, chẳng ai nói với ai, và cũng chẳng quan tâm gì tới nàng. Họ có vẻ giống nhưnhững giáo đoàn khác nhau nhóm họp trong những bức tường này, mỗi giáo đoàn tuân theo luật tắc của mình, không ai hòa lẫn với ai: Nàng nhớ đã có lần chứng kiến cảnh tương tựkhi nàng đi cùng một số du khách thăm viếng một lâu đài: tấtcả ngoan ngoãn đi theo người hướng dẫn hết phòng này đến phòng khác, thưởng ngoạn những bức thảm những bức chân dung các ông tổ bà cố, trong khi một hội nghị các học giả đeo kính vẫn nhóm họp, không để ý gì đến ai. Một lúc sau nàng đã đến khu gia đình chủ nhân đang ngồi uống trả trên thảm cỏ, và cả họ nữa cũng không buồn ngó đến nàng. Hôm nay, hẳn nàng đi tham dự một buổi tọa đàm văn hóa rồi. Nàng có thể nhận ra ai là khách đến chơi, nhưag ai là gia đình chủ nhân? Thực ra nàng cũng chẳng sốt ruột muốn gặp chủ nhân làm gì, tránh một màn giới thiệu lôi thôi. Không biết đã đến
lúc nàng nên bí mật biến ra về chưa? Buổi tối nay chẳng có vẻ gì là một ngày hội lớn huy hoàng như Mario đã quảng bá.
Một nhóm người lạ hoắc – hai đàn ông mặc lễ phục và một phụ nữ mặc dạ phục đen – chặn nàng lại và cốthử nói bằng nhiều ngôn ngữkhác nhau; saucùng cũngcó mộtngười giỏi tiếng Pháp nói với nàng là họ đang kiếm một cô gái xinh đẹp để dẫn ra khỏi dinh thự, cùng nhau làm “một trò tay tư’. Emmanuelle thấy đề nghị coi bộ cũng hấp dẫn. Nàng đang muốn đi khỏi nơi đây, nhưng khi cơ hội tới, nàng
lại chần chừ. Nàng cảm thấy đi theo đám trẻ dễ thương này có vẻ như không phải đạo cho lắm.
Trong khi nàng đang ngần ngừ thì một bộ ba khác xuất hiện và không buồn hỏi một tiếng, kéo nàng đi theo băng qua nhiều cửa. Nàng không kịp phản đối gì cả. Từ cánh cửa sau cùng hé mở, nàng nghe thấy nhiều tiếng cười và âm nhạc. Khi bước vào phòng, quang cảnh bên trong làm nàng phải thốt ra một tiếng kêu.
Trên một chiếc đi văng bọc lông thú vừa dài vừa rộng, Ariane đang tươi cười như thường lệ giữa hai người đàn ông cùng trần truồng như cô.
Ariane chống tay ngồi lên khi nghe thấy tiếng kêu của Emmanuelle. Cô không có vẻ ngạc nhiên khi thấy Emmanuelle ở đây; cô chỉ gọi nàng lại một cách vui vẻ:
– Vô đây, cái cô gái tiết hạnh kia. Trời, áo của em tôi đẹp quá! Cởi nó ra ngay đi.
Ariane cầm một cách khéo léo trong tay phải cái giống dựng đứng của người đàn ông ngồi cạnh. Một đàn ông khác gác dương vật lên vú trái của cô. Cả ba cùng cười thân thiện với Emmanuelle. Ariane khuyên.
– Em nên ăn miếng bánh này. Chắc em đói meo. Rồi uống champagne vô, thứ nlợu này tuyệt hảo. Emmanuelle nhấp nháy mắt vì cường độ ánh sáng thay đổi; từ lúc bước chân đến đây, nàng chìm ngập trong thứ ánh sáng mờ mờ của các phòng cũng như các hành lang. Maligâth đối với nàng dứt khoát là thế giới của bóng tối thường trực.
Vậy mà bây giờ đột nhiên nàng lại ở trong một căn phòng sáng trưng đến độ nàng tự hỏi không biết mọi người có đẩy nàng lên một sân khấu nào đó không. Cảm tưởng này mạnh đến nỗi nàng ngửng đầu lên xem phòng có trần bình thường không; nàng có nghi ngờ đây là sân khấu cũng phải vì trần thật là cao. Và những tranh trang trí cũng quái lạ và tạp đa; một bức họa vẽ cửa ngôi chùa Sukhothai của Klee, một vách tường nữa quét vôi trắng trần trụi, một vách nữa rủ nhiều bức thảm quí chồng chất lên nhau, ai muốn kiếm ra cửa phải nâng hẳn thảm lên. Một đèn chùm hình dáng cầu kỳ treo lơ lửng trên đi văng Ariane và các bạn trai đang nằm ngổn ngang. Phòng không còn đồ đạc nào khác ngoài sàn lát gạch và một đống những cái rương bằng gỗ đen, bằng đồng hay da được sử dụng làm ghế ngồi. Dăm ba người lôi kéo Emmanuelle ban nãy đã mỗi người chiếm một cái, rót rủợuủ uống và nhìn nàng.
Một giọng nói xa lạ cất lên phía sau nàng:
– Xin có lời đón mừng cô đến chơi dưới mái nhà chúng tôi.
Nàng sửng sốt; lần này chắc chắn là hoàng thân gia chủ ồi! Nàng không đủ can đảm quay đầu lại và chính ông tiến đến trước mặt nàng, nheo mắtlại ngắm nghía, từkhuôn mặt, đôi vú, hạ bộ, đùi và đôi bàn chân. Nàng có cảm tưởng mình ang là thí sinh vào vấn đáp Tú Tài. Đột nhiên nàng chợt nghĩ rằng dám chủ nhân chỉ muốn biết nàng là ai và đến đây làm gì. Nàng ngập ngừng cắt nghĩa.
– Tôi đến đây cùng với bá tước Mario Serghini. Ông ta nói với tôi…
Hoàng thân ngắt lời:
-Tôi biết. Tôi cảm ơn cô đã có nhã ý nhận lời mời của chúng tôi. Thế nào, cô thấy nơi đây dễ chịu chứ?
Nàng cười lễ độ, im lặng. Hoàng thân vẫn tiếp tục quan sát nàng. Emmanuelle tìm cách nói hoặc làm một cái gì đó để ra thoát khỏi cái nhìn phê phán đánh giá này. Nhưng ông hoàng thân chỉ ra dấu là nàng hãy nhìn trở lại đi văng. Nàng tuân lời, không dám nói một tiếng. Một người đàn ông đang xuyên vào Ariane trong khi một kẻ thứ hai đang xoa vú cô. Ariane uốn éo người, cong lên rồi dãn ra, mỗi cơ bắp hầu như đều chuyển động. Hoàng thân nói:
– Cô không thấy thích tham dự với họ sao?
Dứt khoát là không phải thế nhưng nàng không dám tuyên bố ra lời. Hoàng thân đưa ý kiến:
– Cô cởi xiêm y ra sẽ thấy thoải mái hơn.