Anh chàng trẻ gật đầu chia xẻ nỗi lo của nàng, nhưng rồi anh chợt có ý kiến:
Cô hãy hiến Mara cho anh ấy là xong. Cô nên sống kiểu gia đình tay ba. Cô có vẻ hợp với chuyện đó lắm. Tôi nghĩ chắc chắn đó là chuyện nên làm.
Tại sao là Mara – hay Mervée, hay Fiamma, hay cái gì gì đó? Tại sao lại phải là cô gái sư tử chứ không phải là Ariane, hay Marie-Anne? Hay bất cứmột phụ nữnào khác? Thí dụ như với Marie-Anne chẳng hạn, có phải tốt hơn không? Nhưng nàng không muốn làm mếch lòng anh bạn trẻ này bởi vì đối với anh, không có một phụ nữ nào đáng yêu hơn là cô tình nhân Mara của anh. Bởi thế nàng chỉ nói:
– Tôi nghĩ là như vậy được đấy.
Anh ta sốt ruột:
– Như vậy phải thực hiện ngay đi. Tôi thấy thật khôi hài khi cô và anh Jean bỏ phí một cơ hội tết đẹp như thế.
Emmanuelle tự hỏi; những cơ hội nào đây? Và kiểu kết hợp nào là tốt nhất; hai phụ nữ và một đàn ông, hay một phụ nữ và hai đàn ông? Kiểu thứ hai coi bộ hấp dẫn nàng hơn. Người đàn ông thứ hai có thể là Christopher. Hay Mario. Không, Mario không được. Cả Christopher cũng vậy. Sau năm phút mơ màng uể oải, nàng hỏi:
– Thế anh nghĩ sao?
– Tôi thấy hai đàn bà là hợp lý hơn vì cô vốn là dân lesbienne. Nhưng vấn đề chính là phải bắt đầu đi thôi. Còn kiểu nào thì cũng chỉ có một quan trọng thứ yếu. Tôi sẽ gửi tặng cô cuốn sách của tôi.
– Sách bàn về gia đình tay ba hả?
– Dĩ nhiên, nhưng cũng bàn nhiều kiểu khác nữa.
Như vậy thì tôi sẽ đọc bởi vì tôi chưa biết rõ lắm cách tổ chức ra làm sao. Chắc là không dễ đâu; chắc cũng khó như nhẩy ba người vậy.
– Đại khái như thế.
Emmanuelle lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy anh chẳng lộ vẻ gì là bất mãn cả. Anh tiếp tục nói:
– Nhưng cũng khó khăn hơn chứ. May thay? Bởi vì dễ quá chứng tỏ là có cái gì trục trặc, phải không? Có khó mới đáng công chứ? Chúng ta đâu có phải loại người thích làm cái gì dễ.
Anh đưa ly rượu lên uống một hơi cạn rồi đổi giọng:
– Giao hợp với cả một đống người trong mộtđêm orgie, chỉ là một chuyện lập dị. Những gì cô đã làm ở đây, chẳng qua giống như cô đi nghỉ hè thôi. Một biến cố bất thường trong đời sống bình thường của cô thôi; cô chỉ tạm trốn tránh khỏi đạo lý của riêng cô, chứ đâu có tạo ra một đạo lý nào mới.
– Anh nhầm rồi; những gì tôi làm đêm nay, tôi đã làm chỉ vì thấy những điều đó là tốt.
– Nói thật với cô tôi không quan tâm tới những chuyện ngoại tình, dâm ô lặt vặt này nọ. Tôi chỉ phục những ai thành thật và can đảm thôi. Tôi chỉ phục nếu cô dám tuyên bố công khai là mặc dù có chồng, cô vẫn cứngủ nhiều đàn ông khác.
Anh tiếp tục thuyết giảng một hồi nữa, với giọng điệu nàng đã quá quen thuộc nơi Mario. Sau cùng anh im lặng ngủ thiếp đi. Emmanuelle trỗi dậy nhẹ nhàng để khỏi đánh thức anh. Nàng tựhỏibây giờ có nên đi kiếmMervée không. Nàng đụng đầu vào cửa; dù chưa định đi nhưng đã đến trước cửa thì nàng cứbước ra thôi. Nàng đi dọc một hành lang dài vắng lặng. Không khí nóng ẩm. Một căn phòng khác xuất hiện, có vẻ ồn ào náo nhiệt, và ở nơi này nàng nhận ra Mario! Nàng kêu lên một tiếng mừng rỡ. Nhưng Mario không nghe thấy vì anh còn đang bận bịu làm một cái trò gì đó Mario gần nhưquay lưng về phía Emmanuelle. Nàng nhịn cười đến gần nhìn qua vai cái thân thể trần truồng đang nằm ngửa phía trước. Đó chính là Bee.
Emmanuelle thấy tim mình thắt lại. Cái cô Bee trinh bạch của nàng! Mario, chính cái anh Mario không thích đàn bà ấy lại đang thọc tối đa dương vật vào âm hộ người nàng yêu mà không làm sao giữ được ấy! Nàng muốn nhìn cho kỹ hơn, nhưng nước mắt trào ra làm mờ. Nàng mím chặt môi quay đi, chạy ra khỏi phòng. Nàng đi lạc lung tung, vấp ngã tứ tung.
Rồi đột nhiên nàng thấy Ariane đang ngồi giữa đám đông người. Emmanuelle ngả người xuống, gối đầu lên chân bạn, van vỉ:
– Đưa tôi về đi! Tôi không muốn ở đây nữa. Chúng ta đi đi.
Ariene hỏi với giọng chế riễu:
– Có chuyện gì vậy, con hươh cái của tôi? Mọi người làm em đau hả?
Không. Không ai làm tôi đau cả. Nhưng tôi muốn về nhà.
– Về nhà hả? Nhà em hiện nay đi vắng cả. Em sẽ làm gì ở nhà một mình?
– Thế thì đưa tôi về nhà Ariane đi.
Em muốn thật chứ?
– Thật.
– Em sẽ ở lại với tôi chứl
Vâng, vâng. .
– Em sẽ thuộc về tôi chứ?
– Tôi hứa với Ariane như vậy.
– Hứa chắc chứ?
– Ariane biết rõ tôi đâu còn ai khác ngoài Arianel Ariane cúi xuống hôn Emmanuelle.
– Vậy thì đi.
Emmanuelle lắc lắc mái tóc rối bời:
– Tôi sẽ làm bất cứ những gì Ariane muốn.
Ariane cầm tay nàng dẫn đi trên những phiến đá hoa và bãi cỏ. Emmanuelle lên tiếng than như một đứa con nít.
– Tôi đang trần truồng.
– Điều đó đâu có gì quan trọng.
Trên đường về trong xe hơi hai người không nói chuyện. Emmanuelle ngả đầu lên vai Ariane. Một ngày mới bắt đầu soi sáng trên đường phố. Những xe buýt bóp còi và những người bán trái cây lớn tiếng rao hàng. Mỗi khi xe ngừng ở đèn đỏ nơi ngã tư, những đứa nhỏ dí sát mặt vào cửa kính xe, mắt mở to hốt hoảng khi nhìn thấy cô gái trần truồng trên nệm xe màu đen.
Người gác cổng mở rộng cửa sắt của tòa đại sứ. Giòng sông bên kia đường đầy thuyền bè và âm thanh. Hai người lên thang lầu vào phòng của Ariane đầy một mùi hương đổng thảo. Emmanuelle ném mình lên giường, hai tay dang ra, chân co lại. Giọng nói của Ariane nghe như trong mơ.