Chiếc quần nàng mặc ngắn đến độ chỉ hơi nhô ra dưới vạt áoiersey mầu san hô. Nhìn qua khe đôi chân có thể thấy thấp thoáng những lọn lông đen óng ả trên mu âm hộ Emmanuelle.
Mario vẫn cứ tiếp tục bàn thêm về những gì anh thấy:
– Tôi không thích bộ y phục này của cô. Cái váy bao giờ cũng mở ra dẫn lối. Quần short thì giống như một hàng rào. Tôi không thèm chú ý đến đôi chân cô ngày nào nó còn nhô ra khỏi cái thứ túi kỳ cục này.
Nàng vui vễ nhượng bộ:
– Tôi sẽ thay nó bây giờ. Nhưng tnlớc hết anh hãy cho biết anh thích uống gì đã.
Nhưng Mario đang nghĩ tới điều khác:
– Tại sao cứ phải ở trong nhà? Tôi thích cây cối trong vườn cô.
– Nhưng trời sắp mưa!
– Nhưng đã mưa đâu.
Ra tới vườn thì chính Mario lại dẫn nữ chủ tới chỗ anh thích: gờ đá rộng chạy bọc terrace. Một ánh chớp xanh tràn ngập không gian giữa các bông phượng vĩ đang nở.
– Anh Mario nhìn kìa, cái cậu con trai xinh xắn đang đi ngoài đường ấy.
Tôi thấy rồi. Trông cũng được.
– Tại sao anh không gọi vào rồi làm tình với cậu ta?
– Dưới trần thế nào việc nào lúc ấy, Kinh Thánh đã dạy vậy. Có lúc phải chạy theo tán đám con trai, và có lúc phải để con trai muốn chạy đi đâu thì chạy.
-Tôi không tin Kinh Thánh có câu nào như vậy. Nhưng anh Mario, tôi thấy khát rồi!
Anh khoanh tay lại biểu lộ sẵn sàng chờ đợi. Nàng biết anh muốn gì, nhưng nàng chỉ nhún vai, cúi mặt bướng bỉnh nhìn cặp đùi trần của mình… Mario khẩn khoản:
– Sao cô?
– Không được đâu anh! Nhà hàng xóm có thể trông thấy chúng ta. Anh coi kìa!
Nàng giơ tay chỉ những lá sách cửa sổ đang rung động:
– Anh biết dân Xiêm La quá: lúc nào ở đâu cũng có một kẻ đang rình mò.
Mario kêu lên:
– Thế thì lý tưởng quá chứ còn gì nữa? Cô chẳng vẫn bảo tôi là cô thích mọi người thưởng ngoạn thân thể cô mà.
Vẻ ngượng ngùng của Emmanuelle làm Mario phì cười.
Anh lại lên giọng diễn giảng:
-Để tôi nhắc lại: cái gì kín đáo đều không có dâm tính. Sự trần truồng của cô có ích gì đâu nếu cô trần truồng trong phòng riêng màn cửa kéo kín? Thành thử vấn đề là ở chỗ không phải cô trần truồng, mà là người khác nhìn thấy cô trần truồng. Điều quan trọng không phải cô kêu lên vì khoái lạc mà là người khác nghe thấy cô kêu, không phải cô ngồi đếm số nhân tình mà là người khác kiểm kê hộ cô…
Giọng anh trở thành thúc giục hơn:
– Người nữ dâm tình đích thực không sợ xì-căng-đan. Mỗi lần cô sợ sự đàm tiếu của thiên hạ, cô hãy nghĩ tới biết bao người khác đang âm thầm chờ đợi cô nêu gương. Đừng làm thất vọng những kẻ này…
Anh im lặng một chút rồi nói với một giọng khinh bạc nào đó:
-Chắc mọi người đã nói với cô về phong tục tập quán?
Vấn đề bây giờ là cô cư xử y hệt như những người khác – hay người khác phải làm nhưcô? Cô muốn là Emmanuelle hay là bất cứ ai cũng được.
Nàng chống chế.
– Tôi tôn trọng những tin tưởng của người khác, đâu có
Mario kêu lên:
– Thế thì lý tưởng quá chứ còn gì nữa? Cô chẳng vẫn
bảo tôi là cô thích mọi người thưởng ngoạn thân thể cô mà.
Vẻ ngượng ngùng của Emmanuelle làm Mario phì cười.
Anh lại lên giọng diễn giảng:
-Để tôi nhắc lại: cái gì kín đáo đều không có dâm tính.
Sự trần truồng của cô có ích gì đâu nếu cô trần truồng trong phòng riêng màn cửa kéo kín? Thành thử vấn đề là ở chỗ không phải cô trần truồng, mà là người khác nhìn thấy cô trần truồng. Điều quan trọng không phải cô kêu lên vì khoái lạc mà là người khác nghe thấy cô kêu, không phải cô ngồi đếm số nhân tình mà là người khác kiểm kê hộ cô…
Giọng anh trở thành thúc giục hơn:
– Người nữ dâm tình đích thực không sợ xì-căng-đan.
Mỗi lần cô sợ sự đàm tiếu của thiên hạ, cô hãy nghĩ tới biết bao người khác đang âm thầm chờ đợi cô nêu gương. Đừng làm thất vọng những kẻ này…
Anh im lặng một chút rồi nói với một giọng khinh bạc nào đó:
-Chắc mọi người đã nói với cô về phong tục tập quán?
Vấn đề bây giờ là cô cư xử y hệt như những người khác hay người khác phải làm nhưcô? Cô muốn là Emmanuelle hay là bất cứ ai cũng được.
Nàng chống chế.
– Tôi tôn trọng những tin tưởng của người khác, đâu có nghĩa là tôi đồng ý với họ đâu. Nếu họ không thích những điều tôi thích, tại sao tôi lại phải ma quái đến chỗ mang chuyện tôi phá rào ra chọc họ làm chi? Tôi có mất mát gì đâu khi để họ sống theo ý thích của họ. Con người sẽ sống ra sao đây nếu không kín đáo một chút, khoan dung và lễ độ một chút với nhau? Xã hội tồn tại là do những tương nhượng, thỏa hiệp.
– Nếu ta cưxửy hệtông hàng xómđối diện, thì ta chính là ông hàng xóm. Nhưvậy đã không thay đổi được thếgian thì chớ, ta chỉ còn là hình ảnh phản chiếu của kẻ chính ta đang muốn tiêu điệt.
Emmanuelle có vẻ xúc động,. Mario cười xin lỗi:
– Câu đó không phải của tôi đâu, mà của Jean Genêt.